Hai người ở ngoài vườn hoa đến tận lúc cơm chiều Lãnh Băng Châu mới lưu luyến đi vào.
Long Quân Thương nhìn cô như vậy bật cười
"đều là của nàng mà nó có chạy mất đâu" y thậm chí nghĩ nếu không phải cần ăn và ngủ Lãnh Băng Châu sẽ ở mãi trong vườn.
"Ăn đi! tối nay ngủ sớm ngày mai quay về" Lãnh Băng Châu cau mày khuấy chén dược thực mà Vân Hàn nấu cho cô
"ta đã ném qua rồi! mùi hơi nồng nhưng ăn rất ngon" Long Quân Thương thấy vậy liền nói
"thiếp cũng không kén ăn! chỉ là đang nhìn nguyên liệu thôi" Lãnh Băng Châu thấy có mấy nguyên liệu khác với mấy đơn thuốc trước liền nói
"ta muốn dưỡng lại tóc cho nàng" Long Quân Thương thành thật nói
"chàng không thích sao?" Lãnh Băng Châu có chút nhạc nhiên.
Dù sao thì với cô màu nào cũng như nhau.
"không phải! chỉ là ta thấy đau lòng" Long Quân Thương thở dài vuốt ve mái tóc trắng của cô
"Được! vậy dưỡng lại" Lãnh Băng Châu hiểu y có ý gì.
Sáng hôm sau, cả hai người trở lại hành cung.
Lúc này ngày thi đã về ngày thứ ba, chủ yếu là cho các nữ tử thi cầm kì thi họa.
Cầm thì Lãnh Băng Châu đã đàn một bài nên không tham gia thi.
Cô nhìn đến mấy mục khác dưới sự thúc dục và mong đợi của mọi người liền ghi tên vào họa.
Lãnh Băng Châu kiếp trước có học kí họa và vẽ bằng tranh chì.
Cô nghĩ đến lá cờ của hoàng hậu tặng mình liền muốn tặng lại cho cô một thứ.
Cô nghĩ muốn vẽ tặng một bức tranh liền điền tên vào họa.
Cuộc thi bắt đầu lần này có rất nhiều nữ tử tham gia.
Đặc biệt là công chúa của Bạch Tước quốc và cả công chúa của Mạc Kì và Hiên Viên quốc.
Lãnh Băng Châu đánh giá khá cao công chúa của Hiên Viên quốc, vừa biết cỡi ngựa bắn cung vừa thạo cầm kì thi họa.
Bản lĩnh cưỡi ngựa hôm đó đúng là rất đáng khen.
Cuộc thi bắt đầu Hiên Viên Ngọc nhìn qua chỗ Lãnh Băng Châu.
Thấy cô đổi từ bút sang một thanh than tre liền kinh ngạc.
Đúng là một nử tử không tầm thường.
Cô cũng rất ái mộ Long Quân Thương nhưng cô không ngu xuẩn như Bạch Minh Nguyệt.
Vì vậy cô dùng tài năng của mình để làm mọi người chú ý trước.
Cô biết với tình hình hiện tại nếu lỗ mãng tranh tay đôi với Lãnh Băng Châu liền thất bại.
Vì vậy cô tập trung hết mức muốn hoàn thành bức hoa vạn mẫu đơn của mình để giành chiến thắng.
Thi vẽ tranh sẽ mất một canh giờ.
Mọi người nhìn các mỹ nhân thanh nhã vẽ tranh cũng không thấy nhàm chán.
Long Quân Thương không ngại ánh mắt của mọi người kéo ghế đến bên bàn của Lãnh Băng Châu quạt cho nàng.
Hoàng đế với thái hậu thấy mọi người ở sau lưng cười khẽ liền mất mặt muốn chết.
Lãnh Băng Châu cũng thấy ngại ngùng nhưng đuổi y cũng không đi liền mặt kệ.
Mấy cô nương gần đó ai cũng nhìn qua, có ngưỡng mộ cũng có câm ghét.
Long Quân Thương không chút để tâm.
Y nhìn Lãnh Băng Châu dùng một mãnh than tre nhẹ nhàng thanh thoát vẽ ra núi non hùng vĩ.
Bức tranh đầy khí thế non sông gấm vóc.
Long Quân Thương có chút kinh ngạc nhìn cái than tre, thật không ngờ còn có thể vẽ ra tranh đẹp đến vậy.
Một canh giờ sắp hết hầu hết mọi người đều vẽ xong.
Hiên Viên Ngọc hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Trên bức tranh tái hiện hàng ngàn đóa mẫu đơn đang đua sắc, vô cùng diễm lệ.
Cô nhìn qua thấy Lãnh Băng Châu vẫn còn đang vẽ, vì vậy liền đổi qua đối tượng ngồi kế bên cô.
Chỉ thấy Long Quân Thương ánh mắt ôn nhu sủng nịnh chỉ tập trung vào duy nhất một người.
Thấy y như vậy cô lại càng tiếc nuối sau không gặp y sớm hơn.
Canh giờ kết thúc, các cung nữ hỗ trợ đi thu tác phẩm lại.
Lúc đến nhận của Lãnh Băng Châu thấy cô đưa hai bức tranh ai nấy đều kinh ngạc.
Người khác đều là vẽ một bức mình cô lại vẽ cả hai bức.
Tuy nhiên nhìn sơ qua chỉ là hai màu đen trắng ai nấy đều cười thầm trong lòng.
Sau đó các bức tranh được đưa lên đài chính để công khai chấm điểm.
Khi các bức tranh được mang ra ai cũng kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Tuy nhiên lúc cả hai bức tranh của Lãnh Băng Châu và bức tranh của Hiên Viên Ngọc được mang lên mọi người đều ồ lên.
Một bức là vẽ ngàn hoa đua sắc tinh tế sống động.
Mọi người đều có cảm giác đang ngắm nhìn một vườn hoa trước mắt.
Một bên là hai bức tranh thanh nhã mà lại mang cảm giác hùng vĩ.
Một bức vẽ non sông gấm vóc một bức vẽ cảnh cá chép dưới trăng.
Hai bức tranh chỉ mang hai màu đen trắng nhưng mọi người đều chỉ có thể thốt lên hai từ danh họa.
Vừa phóng khoáng lại vừa tinh tế, lại đơn giản mà tao nhã.
Tác phẩm của hai người làm mọi người có chút khó xử.
Bởi vì nếu so ra thì bức vạn mẫu đơn của Hiên Viên Ngọc cũng không kém thế.
Hiên Viên Ngọc cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ chỉ trong cùng một thời gian Lãnh Băng Châu lại có thể vẽ hai bức tranh hoàn mĩ đến vậy.
Tuy vậy cô vẫn có niềm tin vào tác phẩm của mình, dầu sau thì tranh của cô cũng sống động và màu sắc hơn.
Ngay lúc mọi người đang phân vân Lãnh Băng Châu lại đột nhiên lên tiếng
"Đây không phải là tác phẩm cuối cùng" cô vừa nói vừa tiếng lên đài.
Sau đó tháo một bức tranh từ trên giá tranh xuống.
"Đây mới là tác phẩm cuối cùng" Lãnh Băng Châu trong sự kinh ngạc của mọi người liền ghép hai bức tranh lại với nhau.
Hai bức tranh hợp thành một liền tạo nên một bức tranh mới.
Một thác nước như từ ánh trăng đổ xuống từ núi non hùng vĩ.
Bên bóng cây đen bây giờ ghép lại với mõm đá liền thay đổi thành hình một bóng nữ nhân đang đứng dưới đình.
Cảnh từ gần đến xa từ nhẹ nhàng đến hùng vĩ.
Nữ nhân dưới đình đang ngắm nhìn đàng cá múa lượn dưới trăng.
Bức tranh non sông lúc nãy bây giờ liền biến thành một cảnh ở xa hứng trăng tròn chiếu xuống.
Chỉ một khác làm mọi người kinh động.
Thật không ngờ tác phẩm này còn vượt xa hai tác phẩm trước.
Ngay cả mấy danh họa lớn tuổi ở đây cũng đứng dậy, một số người còn than thở
"Chỉ với bức tranh này lão phu sống như vậy là đủ rồi" truy cầu và học một đời.
Không ngừng vẽ từng tác phẩm để đời, bây giờ họ giống như là gặp được ánh sáng của đời mình nên có chút rung động.
Đây chính là thứ họ muốn hướng tới, vậy mà chỉ trong một canh giờ lại được một nữ tử vẽ ra.
Lãnh Băng Châu không ngờ chỉ là cách vẽ chì của hiện đại ở đây lại gây kinh động như vậy.
Cô nghĩ lại cũng đúng, ở đây mọi người vẫn chưa biết kí họa và tranh chì là gì, đa phần đều vẽ bằng bút lông nên thấy họ ngạc nhiên cũng không có gì kinh ngạc.
Cứ như vậy Hiên Viên Ngọc đành cam chịu nhận thua.
Lãnh Băng Châu trước mặt mọi người tặng lại bức tranh cho hoàng thượng và hoàng hậu.
Cuộc thi kết thúc trong dư âm chấn động của mọi người.
Nhị vương phi này đúng là không giống với lời đồn một chút nào.
Ngay cả vẻ ngoài động nhân tâm đến tài hoa xuất chúng đều khác xa với sửu vương phi vô dụng trong lời đồn trước đây.
Buổi chiều là các cuộc thi còn lại Lãnh Băng Châu không tham gia nên bị