Lãnh Băng Châu nằm viện nửa tháng thì khỏe hoàn toàn sau đó xuất viện.
Cô nhìn Tần Minh ôm hoa đến đón ngay cả ánh mắt cũng không cho mở cửa xe đi vào.
Lãnh bá phụ và Lãnh phu nhân lúng túng nhìn Tần Minh
"Tần thiếu! con bé vừa khỏe lại chắc là hơi khó chịu" Lãnh bá phụ lên tiếng
"Tôi muốn đón em ấy về Tần gia" Tần Minh không phản ứng hay người mà thông báo một câu
"Tần thiếu! chuyện này để chúng tôi thông báo với con bé một tiếng.
Ngày mai cậu đến đón nó có được không?" Lãnh phu nhân trả lời
"Được" nhìn người kể từ hôm đó đến nay đã nửa tháng vẫn không mở miệng nói tiếng nào với mình Tần Minh cười lạnh.
Nếu rượu mời em không uống vậy thì uống rượu phạt đi.
"Ngọc Châu! Tần thiếu nói muốn đón con về Tần gia" Lãnh bá phụ vừa vào xe liền thông báo
"Về nhà" Lãnh Băng Châu bây giờ thật sự không còn chút tình cảm nào với hai người.
Cô nhớ đến cái vòng ngọc bị vỡ được Lãnh phu nhân sửa lại để ở nhà nên mới về nhà lấy nó.
"Con đang ra lệnh cho ai đó? ngày mai ngoan ngoãn dọn đến Tần gia đi" Lãnh bá phụ thấy thái độ cô như vậy liền nổi giận.
Nếu không phải một hai Tần Minh muốn cô thì họ cũng không cần mệt tâm như vậy.
Dù sao thì tình nhân của ông cũng đã sinh được cho ông một đứa con trai.
Chờ ngài mai Lãnh Ngọc Châu đến Tần gia ông liền đón con trai mình về.
Lãnh phu nhân đến lúc đó cũng không thể cãi lời ông.
"kêu Tần Minh ngài mai qua mà rước xác tôi về" Lãnh Băng Châu nói rồi không phản ứng nữa
"cô muốn chết lắm đúng không? tôi nuôi cô đến từng tuổi này chỉ kêu cô qua đó ở với người ta vài ngày lại đòi sống đòi chết.
Nếu không phải Tần Minh chỉ muốn cô thì tôi đã không cần cứu cô về" Lãnh bá phụ nổi giận quát lớn.
Thấy tài xế dừng xe liền đùng đùng bỏ vào nhà, Lãnh phu nhân thấy vậy cũng chạy theo ông.
"Tiểu thư" tài xế thấy Lãnh Băng Châu cứ ngồ ngây người không phản ứng liền lên tiếng gọi.
"Đừng gọi tôi là tiểu thư" Lãnh Băng Châu nói rồi đi lên nhà vào thẳng phòng ngủ.
Cái vòng ngọc được Lãnh phu nhân mang về đặt lại trong hộp.
Hình như là muốn cô che đi dấu vết trên tay của mình.
Lãnh Băng Châu cầm lấy vòng ngọc đeo vào tay sao đó lên mạng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô lên mạng tra thông tin về những sự kiện xuyên không.
Cô nhớ lại ở đây chỉ là 6 tháng kể từ khi hôn mê vậy là thời gian ở thế giới bên kia trôi đi nhanh hơn bên đây rất nhiều lần.
Nhìn mấy thông tin linh tinh trên mạng Lãnh Băng Châu có chút bất lực.
Nhớ đến việc ngày mai Tần Minh sẽ đến đón mình cô liền ngồi dậy thu dọn ít quần áo.
Lãnh Băng Châu hiện tại không thể đối cứng với Tần Minh vì vậy cô sẽ tranh thủ trời tối mà trốn đi.
Nửa đêm, Lãnh Băng Châu canh thời gian giao ca của người làm trong nhà lén kéo vali ra ngoài.
Ở Lãnh gia ban đêm không thuê vệ sĩ, bởi vì họ ở trong khu biệt thự cao cấp nên rất an toàn.
Đa số các nhà ở đây ban đêm sẽ để một người làm trực đêm là được.
Lãnh Băng Châu theo trí nhớ nhân lúc người hầu thay ca cô nhanh chống từ nhà vệ sinh dưới lầu đi ra cửa.
Cô xách cái vali nhỏ đựng vài bộ đồ và mớ trang sức trên bàn bước nhẹ ra cổng.
Bảo vệ trực cổng thấy cô nửa đêm kéo vali ra ngoài liền hỏi mấy câu.
Nghe nói cô đến nhà bạn cũng không thắc mắc nữa.
Đây là bảo vệ mới đến làm mấy tháng nay cũng không biết mặt Lãnh Băng Châu.
Cứ nghĩ cô giận dỗi người nhà nên mới bỏ đi nữa đêm.
Dù sao thì ở khu này toàn là cậu ấm cô chiêu, ai mà chẳng được chiều hư.
Lãnh Băng Châu kéo cái vali đi lang thang trên đường lớn.
Cô đặt một chiếc taxi nhưng vì quá khuya tài xế rất khó kiếm.
Cô chỉ đành tranh thủ đi bộ càng xa càng tốt.
Khoảng nửa tiếng sau cuối cùng cũng có tài xế nhận đơn.
Lãnh Băng Châu nói tài xế đi thẳng ra sân bay.
Cô dùng số tiền còn lại của mình mua vé may bay đi tỉnh khác.
Dù sao thì nếu ở lại sáng ngày mai Tần Minh sẽ cho người lật hết tỉnh thành này tìm cô.
Cứ như vậy Lãnh Băng Châu bán hết trang sức dùng hết mọi cách để tránh khỏi sự tìm kiếm của Tần Minh.
Trong thời gian đó cô đã tìm hiểu và đi đến rất nhiều nơi có những thông tin liên quan đến xuyên không.
Mấy tháng trôi qua Lãnh Băng Châu gần như chết lặng.
Cô biết mình chỉ đang cầu may thôi nhưng cô vẫn chưa từng từ bỏ.
Hiện tại cô đang đặt chân đến nơi mà cô thấy mọi người nhắc đến nhiều nhất, chùa Giác Tự ở trên núi Thiên Nhai.
Long Thịnh Hoàng Triều, nhị vương phủ.
Xuân đã đi hè lại đến không khí cũng dần oi bức hơn.
Cả một mảnh đào lâm bây giờ hoa cũng đã tàn đi hết.
Mấy bông sen trong hồ giờ cũng trở nên mờ nhạt hơn.
Vườn bỉ ngạn đỏ thẫm bây giờ cũng chỉ còn lại lá xanh.
Vườn hoa đào ở Tuyệt Tình cung giờ đã xen lẫn mai vào đó.
Mấy cây mai cũng mang màu xanh tươi tốt.
Cá chép dưới hồ trong nhị vương phủ vẫn như mọi ngày bừng bừng sức sống bơi lội.
Cái đình nhỏ ở bên hồ mỗi ngày vẫn đặt những loại bánh khác nhau.
Tất cả đều như trước, vẫn như cũ chưa hề thay đổi.
Chỉ duy nhất
Không còn bóng dáng mỹ nhân tóc trắng cười vui vẻ chạy trong biển hoa
Không còn nử tử ngồi đó mai y phục
không còn người mỗi ngày ngồi uống trà đọc sách
Cũng không còn bóng dáng người thơ thẩn trên xích đu trong đào hoa uyển
Chỉ là thiếu một chút đó thôi mà làm nhị vương phủ như vắng lặng tiêu điều.
Tòa vương phủ bao trùm một không khí cô đơn đến kì lạ.
Hạ nhân cũng không hiểu tại sao nhị vương phi khi tỉnh lại bị nhốt vào phòng.
Cũng không ai hiểu tại sao vương gia của họ đến Tây Nam một chuyến về lại ưu uẩn tang thương.
Không khí này đã bao trùm nhị vương phủ suốt hai năm rồi.
Vương gia vẫn vào triều, vẫn làm việc, mọi thứ vẫn bình thường.
Nhưng nụ cười của vương gia không còn