"Các ngươi có thể trở về hay không? Gây trở ngại nữ sinh nghỉ ngơi, cũng chặn đường của ta, đã trễ thế này rồi, Tịch Triêu Thanh sẽ không ra gặp ngươi đâu".Phía dưới khu kí túc xá nữ sinh, một đạo thanh âm bình tĩnh từ phía sau truyền tới.Một gã mặc Tây phục màu trắng, tóc vuốt keo dựng ngược chậm rãi xoay người, hắn có thân hình đồ sộ, thể trạng cao lớn, dung mạo cũng có phần đẹp trai, trên tay cầm một bó hoa hồng nhìn sơ qua thì có vẻ như chờ đợi ở đây cũng khá lâu rồi.Mà đứng bên cạnh hắn lúc này là một gã nam tử khác, người khiến Lưu Vũ Đình phải lao lực tâm tư lấy lòng, chính là Vương Đào.Bọn họ quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa Từ Cảnh ngậm một điếu thuốc, hai tay đút ở trong túi quần, đang híp mắt nhìn hai người bọn họ."Đường ca, hắn chính là Từ Cảnh! Chính tên mà Thanh tỷ luôn miệng gọi là lão công đó!".Vừa nhìn thấy Từ Cảnh xuất hiện, ánh mắt Vương Đào chợt lóe lên tia lửa giận!Ngày đó sỉ nhục ở yến hội, bị Tịch Triêu Thanh ngay trước mặt đám thiên kim con nhà giàu cho hai cái bạt tai, hắn vẫn còn chưa có quên! Nhưng hắn không dám trả thù Từ Cảnh, càng không dám cùng Tịch Triêu Thanh có bối cảnh đồ sộ đằng sau đối nghịch, cho nên chỉ có thể chịu đựng.Nhưng gã đi cùng hắn hôm nay lại là bà con xa đến từ kinh thành tên là Vương Diệc Khiêm, kẻ này vừa có bối cảnh thâm hậu lại có xuất thân kinh thành cho nên nhất định có thể gây khó dễ cho Từ Cảnh. Từ nhỏ hắn đã cùng Thanh tỷ là thanh mai trúc mã, bóp chết Từ Cảnh cũng giống như bóp chết con kiến vậy, có thể giúp Vương Đào xuất ra một ngụm ác khí đi?"Ngươi chính là Từ Cảnh?" Vương Diệc Khiêm híp mắt, ánh mắt hắn bắn ra một tia sắc bén ẩn chứa bên trong có chút ghen tỵ không rõ.Cùng lúc đó, bốn gã thanh niên con nhà giàu khác liền đứng ra chắn sau lưng Từ Cảnh."Ân! Chính là ta".Từ Cảnh hướng về phía Vương Diệc Khiêm gật đầu, sắc mặt của hắn vẫn như cũ không thay đổi, cũng không có chút tâm tình sợ hãi gì, nhìn cũng không thèm nhìn ra phía sau."Tịch Triêu Thanh đã cho mấy nữ sinh ngăn cản trước phòng ngủ của nàng, ta không vào được. A! Từ... Từ Cảnh?!"Tại trước cửa phòng ngủ nữ sinh, cách một tấm rào chắn, Lưu Vũ Đình vẻ mặt đầy kinh ngạc khi nhìn thấy Vương Đào cùng với Vương Diệc Khiêm đang giằng co với Từ Cảnh.Hắn... làm sao trễ như vậy còn xuất hiện ở đây?Vừa rồi Vương Đào bảo nàng đi trong ký túc xá tìm Tịch Triêu Thanh, thế nhưng vẫn chưa thành công, nàng căn bản không tìm thấy Tịch Triêu Thanh.Từ Cảnh cười cười: "Ta nói rồi, Tịch Triêu Thanh sẽ không ra đâu".Vương Diệc Khiêm đem bó hoa hồng nhét vào trong tay Vương Đào, chậm rãi hướng Từ Cảnh đi tới, hắn nhìn thoáng qua bộ quần áo Từ Cảnh mặc bên ngoài: "Chỉ là một tên giao cơm hộp, ngươi rất tự tin a?"Hai người lúc này đang đứng cạnh chiếc Lamborghini của Vương Diệc Khiêm, Vương Diệc Khiêm liếc mắt nhìn xuống Từ Cảnh, giễu cợt nói: “Ta muốn hỏi, một tên liền kinh mạch còn chưa đả thông, thiển môn tông sư cũng chưa tới, là lấy ở đâu ra tự tin như vậy? Tiểu Thanh cùng với ta là thanh mai trúc mã, còn ngươi là cái thá gì? Tiểu Thanh cũng không biết làm sao nhìn trúng ngươi?"Nghe khẩu khí của Vương Diệc Khiêm, hắn chính là người tập võ, chỉ là Từ Cảnh đối với vấn đề này hoàn toàn ngu muội, cũng không hiểu Vương Diệc Khiêm đang nói cái gì."Đường ca, giết chết hắn! Tiểu tử này chẳng có bản lĩnh gì, lần trước bị ta dọa đến sợ tè cả ra quần! Nếu không phải là bởi vì Thanh tỷ che chở, ta đã sớm lột da hắn rồi!" Vương Đào tàn bạo nói.Từ Cảnh trong lòng giận run, hắn thở ra một hơi, nhìn cũng không thèm nhìn Vương Đào: "Nói thật, ta cũng không biết vì sao nàng thà rằng coi trọng ta, một tên giao cơm hộp cũng không thèm gặp mặt ngươi, thanh mai trúc mã từ bé? Khả năng ngươi cái thanh mai trúc mã này so với ta cũng không bằng? Còn có, ta đứng ở chỗ này cùng Tịch Triêu Thanh cũng chẳng có quan hệ gì, chỉ là ta cảm thấy ngươi đêm hôm đứng ở đây làm ảnh hưởng đến nhiều người, để cho ta có chút khó chịu.""Khó chịu? Ở kinh thành, không người nào dám đứng trước mặt ta nói hai chữ này!" Vương Diệc Khiêm mỉa mai, trong giọng nói chất chứa tự tin."Nhưng nơi này là Nam thành. Xem ngươi bộ dáng như vậy, ta ngược lại thấy có điểm buồn cười".Vương Diệc Khiêm nhếch miệng cười: "Vậy ngươi muốn thế nào, Nam thành tiểu bằng hữu, ta nếu là gọi cơm hộp cho ngươi tới giao, không biết có thể làm cho ngươi tiếp đãi ta lâu hơn một chút không?""Hả! Ngươi muốn đặt cơm hộp loại gì? Vẫn là măng xào thịt hay đầu heo chiên giòn? Ta đây đều có thể hỗ trợ, hơn nữa... còn là miễn phí!"Từ Cảnh đem tàn thuốc ném xuống đất dập tắt, bàn tay nắm chặt, nhếch miệng cười nói."Không biết sống chết! Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không? Luận bản lĩnh, luận thân phận, luận bối cảnh, ngươi là thá cái gì? Nam thành thì như thế nào? Ta hiện tại ở chỗ này đem ngươi giết, lại mang theo đầu của ngươi đem ra ngoài, toàn bộ Nam thành đều không dám quản ta, ngươi tin không?"Vương Diệc Khiêm rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, ánh mắt hắn hung ác, khí thế ngoại kình tông sư bá đạo tại giờ khắc này lập tức thể hiện ra ngoài!"Từ Cảnh! Đi mau! Ngươi chọc giận hắn làm gì! Hắn... hắn là đường ca của Vương Đào! Là đại nhân vật ở kinh thành, ngươi chọc không nổi đâu!"Nguyên bản Lưu Vũ Đình vẫn chỉ là ở một bên xem tình huống, nhưng khi nghe thấy Vương Diệc Khiêm đe dọa mạnh mẽ như vậy nàng không khỏi hoảng hồn, vội vã nhắc nhở Từ Cảnh."Lưu Vũ Đình, câm miệng cho ta! Nơi đây không có chuyện của ngươi! Nhìn cho thật kỹ!" Vương Đào trong mắt hiện ra hận ý bàng bạc mà hét lớn.Lưu Vũ Đình sợ hãi nhìn Vương Đào, không dám nói thêm nữa, trong lòng nàng không khỏi ủy khuất."Tiểu tử giao cơm hộp, ngày hôm nay, ta muốn ngươi quỳ gối trước mặt ta, ta muốn Tiểu Thanh phải cầu xin ta tha cho ngươi!".Vương Diệc Khiêm nắm chặt tay, toàn bộ cánh tay cơ bắp phồng lên căng chặt, gân xanh nháy mắt bạo trướng, khí thế mạnh mẽ đánh ra một quyền hướng về Từ Cảnh."Oanh"Quyền phong kéo tới, thế