Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Bực mình (4)


trước sau

Sắc mặt trầm ổn của Tây Môn Tĩnh Phi khẽ mỉm cười,” Cái bàn đu dây này đặc biệt làm vì một cô nương.”

“Di? Cô nương?” Cẩm Cẩm tò mò nhướng lông mày,” Bạn gái của ngươi a?” Mặc dù Tây Môn Tĩnh Phi trước mắt này bộ dáng không có đẹp trai như lão công nhà nàng, nhưng là hai huynh đệ hắn trình độ mê người cũng là mỗi người một vẻ, nếu như qua mấy năm sau, tiểu suất ca này nhất định sẽ trở thành một đại suất ca.

Nghe đến đó, Tây Môn Tĩnh Phi đang ngồi ngay ngắn trên một cái ghế trúc uống trà nhẹ nhàng để cái chén xuống,” Nói vậy, ta phát hiện cách nói chuyện của hoàng hậu nương nương rất giống của vị cô nương kia thậm chí còn có mấy phần tương tự, có chút quái dị, có chút khiến cho người ta không giải thích được, hơn nữa cử chỉ hành động cùng người bình thường cũng bất đồng.”

“Ta không phải là người ở đây, cử chỉ hành động dĩ nhiên cùng thời đại này có điều bất đồng.” Thấy đối phương mày rậm nhảy lên, Mộ Cẩm Cẩm không nại phiền phất phất tay,” Quên đi, nói ra ngươi cũng sẽ không tin tưởng, cổ nhân các người đều là một đám đầu gỗ mục, chết cũng không nghĩ được gì…”

Nói như vậy, càng làm gia tăng trí tò mò của Tây Môn Tĩnh Phi,” Hoàng hậu…”

“Hoàng thượng giá lâm—“

Cách đó không xa truyền đến một tiếng la, điều này làm cho người đang đu dây cùng người đang muốn hỏi chuyện đồng thời ngẩn ra, Mộ Cẩm Cẩm không giải thích được nhìn về phía Tây Môn Tĩnh Phi, mà Tây Môn Tĩnh Phi thì làm một bộ không liên quan nhú nhún vai,” Là ta
sai người tiến cung báo cho hoàng thượng, ngươi bây giờ đang ở vương phủ.”

“Uy! Ngươi đồ tiểu nhân này, làm sao có thể bán đứng ta?” Mộ Cẩm Cẩm muốn nhảy xuống bàn đu dây tính toán chạy trốn, không nghĩ tới Tây Môn Liệt Phong tuấn dung đã đóng băng, đang cùng một đám người vừa đi tới hậu hoa viên.

Tĩnh Phi quỳ xuống nghênh giá, còn Mộ Cẩm Cẩm đang định chạy trốn thì lại bị lão công nàng vừa vặn bắt được.

Thấy tiểu thê tử tân hôn của mình trên người lại mặc một trang phục nam nhân, hơn nữa bên hông còn đeo lệnh bài xuất cung của hắn, Tây Môn Liệt Phong thật là tức cũng không tức được mà muốn giận cũng không giận được.

“Thật là to gan, nàng lại dám lén sau lưng trẫm xuất cung, hơn nữa… Còn không biết sống chết mà trộm lệnh bài của trẫm, Cẩm Nhi, nàng không muốn sống nữa có phải hay không?”

“Người ta chẳng qua là cảm thấy ở trong cung rất buồn bực? Hơn nữa chàng còn ép ta học cái gì mà cung quy cùng nữ công… Ngổn ngang, ta thật sự chán những thứ đó, cho nên liền ra cung dạo chơi…” Vừa nói, Mộ Cẩm Cẩm vừa đem đồ chơi mình mua được móc ra đưa đến trước mặt Tây Môn Liệt Phong:” Chàng nhìn đi, những thứ đồ này ở trong cung không có mà xem ơ.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện