Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Bực mình (5)


trước sau

“Nàng cùng Tĩnh Phi như thế nào gặp nhau?”

“Chuyện này nói ra rất dài, lúc ta vừa xuất cung không lâu, bất hạnh gặp phải một nhóm cường đạo giết người không chớp mắt, bọn họ đem người của mình bao vây Tĩnh Phi, chẳng những không để ý đến tay nhỏ bẻ của hắn, còn sờ sờ khuôn mặt bé nhỏ của hắn, lúc này ta mới phát hiện đám ác nhân kia coi trọng bộ dáng mê người của Tĩnh Phi, tính toán đem bắt lại đưa vào trong sơn trại làm áp trại tiểu nam, nói như thế nào Tĩnh Phi cũng là chú em của ta, cho nên bổn đại nữ hiệp liền lợi dụng thảo quyền trái, thảo quyền phải, vô cực bát quái chân, hàng long thập bát chưởng, vô ảnh cước đem đám ác nhân kia đánh cho hoa rơi nước chảy, trong lúc vô tình cứu được Tĩnh Phi nhà chàng.”

Lựa thời chống đỡ hủy một chút hình tượng của tiểu tử này hẳn không tính là quá mức đi, ai bảo tiểu tử này có ý xấu bán đứng nàng.

Tây Môn Tĩnh Phi vừa mới nghe xong lời kể của nàng, bị tức suýt té xỉu! Năng lực bịa chuyện của nữ nhân này thật đúng là làm người ta bội phục.

“Hoàng huynh, chuyện không phải như vậy, xem ra đệ phải nói toàn bộ sự thật đã trải qua, nếu không đệ sợ có một ngày hoàng huynh sẽ phán đệ tội khi quân mất, sự thật là hoàng hậu nương nương suýt nữa bị một tên trong nhóm khất cái cướp bóc, nếu như không phải đệ kịp thời cứu nàng, thì bây giờ hoàng hậu nương nương có khi đã thành hồn ma dưới lưỡi đao của bọn người đó rồi.”

“Tây Môn Tĩnh Phi, ngươi nói hưu nói vượn!”

“Công đạo ở tại lòng người!” Tĩnh Phi mới không bởi vì vẻ mặt cùng ánh mắt cảnh cáo cảu nàng mà bị uy hiếp đâu.

Mắt thấy gương mặt tuấn tú của Tây Môn Liệt Phong càng ngày càng đen, Mộ Cẩm Cẩm cái miệng nhỏ nhắn chu
ra, đặt mông ngồi vào chiếc ghế Tây Môn Tĩnh Phi vừa ngồi, thuận tiện hai tay khoanh trước ngực thở một hơi.

“Không chơi nữa! Không chơi nữa! Cả ngày sống trong tòa hoàng cung này ta nhanh sắp chết, hôm nay ta nghĩ ra được ra ngoài hóng mát một chút, huynh đệ hai người các ngươi liền bắt bẻ khi dễ ta, ngôi vị hoàng hậu này ta quyết định không làm nữa!”

“Cẩm Nhi, nàng đừng tùy hứng như vậy nữa có được không?” Tây Môn Liệt Phong phát hiện tóc mình gần đây cũng bạc mất vài cái, Mộ Cẩm Cẩm nhất định là ác ma trời cao phái xuống trừng phạt hắn, nếu không hắn làm sao lại gặp được, nha đầu này thật đúng là không có biện pháp trừng trị.

Tây Môn Tĩnh Phi thì không thể tin được vào lỗ tai của mình, vị trí hoàng hậu này không nữ nhân nào không mơ ước, nhưng Mộ Cẩm Cẩm này…

“Chàng ngày ngày ép ta học nữ công, phiền muốn chết, sau khi cùng chàng hồi cung, chàng lại bận rộn đi làm đại sự của chàng, hơn nữa sẽ lại bắt ta phải biết điều một chút ở lại nơi đó học những thứ nhàm chán kia…”

“Trẫm cho nàng học nữ công, đơn giản chính là muốn thời gian của nàng đỡ nhàm chán, mấy ngày nay, triều đình phát sinh nhiều đại sự, trẫm cả ngày chiếu cố về công chuyện, chính là sợ nàng buồn bực mới đề nghị như vậy, nếu như nàng không muốn học những thứ đó, vậy sau này trẫm không bắt ép nàng nữa không được sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện