“Ngươi đùa bỡn ta?” Tĩnh Phi vẻ mặt có chút nhăn nhó.
“Điều này chỉ có thể chứng minh một vấn đề, chỉ số thông minh của ngươi là tương đối thấp nha.” Không nghĩ tới một tiểu xiếc này dùng trên người cổ đại thực thú vị.
Tây Môn Tĩnh Phi bị bộ dáng của nàng làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, hiện tại hắn rốt cuộc biết được hoàng huynh tại sao lại phải quan tâm cái nha đầu này như vậy, thì ra nàng bề ngoài giả bộ nhu thuận nhưng đi đến đâu cũng bày ra đủ trò tinh quái.
Hai người ở chỗ này vừa nói vừa cười, Tây Môn Liệt Phong mới bước ra từ điện Dưỡng Tâm liền thấy nữ nhân của mình đang cùng nam nhân khác vô tư nói chuyện với nhau, đáy lòng của hắn, bản năng sinh ra một tâm tình cùng cổ ức chế ghen tỵ
“Liệt Phong, công sự bận rộn của chàng đã xong rồi à?” Nhìn thấy hắn đi ra ngoài, Mộ Cẩm Cẩm hưng phấn vui mừng một đường chạy nhanh đến trước mặt hắn rất thân mật ôm lấy cánh tay của hắn.
“Tĩnh Phi tên ngu ngốc kia a, mới vừa trải qua một cuộc khảo nghiệm của ta, chỉ số thông minh đã được nhận định là hai chữ số, nói cách khác, hắn quả nhiên ngốc đến không thể cứu vãn…”
Mộ Cẩm Cẩm hoàn toàn không có nhìn ra sự lo lắng trên khuôn mặt của Liệt Phong, ngược lại còn rất nhiệt tình tường thuật lại chuyện đã xảy ra, hay là Tây Môn Tĩnh Phi nhãn lực nhạy cảm hơn một chút, nhìn thấy bộ dáng uy nghiêm gương mặt tuấn tú bình tĩnh của hoàng huynh hắn, hắn đã nhìn ra cảm xúc của đối phương giống như không tốt lắm.
“Hoàng huynh!” Hắn làm theo lễ nghi quỳ xuống nghênh
giá.
“Công sự đã nói xong, hoàng đệ làm sao còn không có trở về phủ?” Ngoài ý muốn, Tây Môn Liệt Phong rất nhỏ nhen không có lệnh cho đối phương đứng dậy, mà trong miệng nồng đậm ghen tức đã bán đứng tâm tình giờ phút này của hắn.
“Ách… Thần đệ bởi vì tình cờ gặp được hoàng hậu nương nương, cho nên…”
“Tuổi càng ngày càng lớn, thì ra lòng can đảm của Tĩnh Phi cũng đi theo càng lúc càng lớn phải không?”
“Hoàng huynh…” Tây Môn Tĩnh Phi quỳ trên mặt đất một khắc không biết phải nói gì:” Thần đệ chẳng qua là…”
“Tốt lắm, hoàng đệ còn không mau đứng dậy, trẫm còn có việc muốn cùng hoàng hậu trò chuyện, đệ trước trở về phủ đi.”
“Dạ!” Tây Môn Tĩnh Phi do dự chốc lát, dau đó đứng dậy cáo lui.
Mộ Cẩm Cẩm vẫn bất động như cũ không giải thích được gãi gãi tay áo Tây Môn Liệt Phong:” Chàng làm sao vậy, bộ dạng giống như rất không vui, Tĩnh Phi có phải hay không đắc tội chàng, chàng mới hung dữ với hắn như vậy?”
“Bộ dáng trẫm mới vừa rất hung dữ với hắn sao?” Tây Môn Liệt Phong âm trầm hỏi.
“Dĩ nhiên.” Nàng nghiêm trang gật đầu:” Chàng không thấy được Tĩnh Phi nhìn thấy sắc mặt của chàng liền thay đổi ư, thiệt là, vô duyên vô cớ lại đi dọa hài tử nhà người ta, Tĩnh Phi là đệ đệ ruột thịt của chàng a.”