Thư Ký Trần từ ngoài cửa đi vào ghé sát vào tai Quân Trầm nói nhỏ.
Sau khi nghe thư ký Trần nói xong thì anh đứng dậy khách sáo nói.
" Hai người ngồi đây nói chuyện , tôi ra ngoài một tí "
Mộc Y nhìn anh rồi khẽ gật đầu, Cố Lục cũng đang muốn có không gian riêng để nói chuyện với cô nên thừa dịp anh đi liền vui vẻ nói.
" Vậy cậu đi đi "
Khuôn mặt lạnh nhạt của anh nhìn sang anh thư ký rồi bước ra ngoài.
Trong căn phòng rộng lớn,cách bày trí vô cùng tao nhã tông màu chủ đạo là màu trắng khá là hợp với bầu không khí ngượng ngùng này.
Cuối cùng Cố Lục vẫn là người bắt chuyện, anh nhìn cô bằng ánh mắt chân thành giọng điệu vô cùng thân thiện.
" Mộc Y suốt 8 năm, em vẫn sống tốt chứ"
Cô không nói gì chỉ gật nhẹ đầu rồi tiếp tục xem Menu.
Cố Lục không cảm thấy khó chịu khi cô không nói gì ngược lại anh lại thấy vui ,chỉ cần cô nghe anh nói thì đã đủ mãn nguyện.
" Thật ra năm đó là anh bị ép....Lúc đó anh không nên nói lời chia tay với em. Em xem anh bây giờ quay lại rồi vì anh không thể nào quên được em ...." Cố Lục vô cùng chua xót khi thốt ra những câu này.
Bây giờ Mộc Y mới ngẩng mặt lên ,đưa ánh mắt về phía anh bình thản nói:
" Em hiểu, em không trách anh, nên anh không cần giải thích thêm gì nữa cả"
Cố Lục thấy cô lên tiếng ,nên trong lòng thấy vui được phần nào , vẻ mặt gấp gáp của anh lại hỏi cô :
"Chúng ta có thể quay lại như ban đầu không "
" Đã muộn rồi " âm điệu của cô vô cùng dứt khoát
" Vì sao chứ ?" Cố Lục thất vọng hỏi lại cô
"Em là người đã có chồng"
Anh ngồi tựa vào thành ghế thở dài, ánh mắt đượm buồn nhìn cô. Cô đã khác xưa rồi , bây giờ cô tàn nhẫn hơn, vô tình hơn đặc biệt là càng xa lánh anh.
Cố Lục ngồi thẳng dậy ,đưa tay nắm lấy tay Mộc Y , vẻ mặt của anh như không thể nhịn được nữa, mọi chuyện muốn nói anh đều không giữ