Mộc Y vừa rời vào bên trong ,thì bên ngoài hai người đàn ông vốn thân thiết nhưng lại trở nên gắt gỏng với nhau.
Cố Lục nắm chặt nắm đấm ở bàn tay, anh dồn sức vào nó rồi giáng xuống khuôn mặt của Quân Trầm.
May sao cơ thể của Quân Trầm khỏe mạnh nên cú đấm vừa rồi chẳng thể khiến anh ngã xuống, nó chỉ hơi rỉ máu ở khóe miệng, anh đưa tay lau vệt máu đang rỉ ra rồi dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Cố Lục.
Cố Lục không để anh kịp nói ,liền nắm lấy cổ áo của anh rồi quát lớn, gân xanh hằn rõ trên khuôn mặt .
" Quân Trầm mày là tên khốn, nếu đã không yêu cô ấy thì từ bỏ đi " từng câu từng chữ Cố Lục thốt nên, đe dọa lấy anh.
Quân Trầm khẽ nhếch môi như không cười rồi đấm trả lại Cố Lục. Lần này đến lượt anh nói.
" Chuyện của vợ chồng tôi, không liên quan đến người ngoài như cậu " anh nhấn mạnh từng chữ, vẻ mặt lại bắt đầu trở nên đáng sợ.
Khuôn mặt của Cố Lục hơi cười khinh ,rồi đứng dậy lại gần chỗ anh, nhìn Cố Lục bây giờ thật khác khi ở cạnh Mộc Y, có lẽ sự dịu dàng đó chỉ dành cho cô. Cuối cùng vẫn là cái giọng khinh khỉnh vang lên.
" haha người ngoài...đúng, tôi chỉ là một người đáng lẽ nên không xuất hiện ở đây "
" Nhưng tôi nói cho cậu biết . Khi cô ấy buồn thì tôi luôn ở bên ,cô ấy bị người khác sỉ vả tôi cũng là người đứng ra bảo vệ cô ấy, cô ấy cô đơn thì tôi an ủi cô ấy,..... Còn cậu lúc đó cậu ở đâu. Hừ thật nực cười, một người như cậu mà cũng đáng để cô ấy khóc sao. Mộc Y quá lún sâu vào cái thế giới hư ảo này của cậu rồi ,Quân Trầm à"
Cố Lục bước ngang qua người anh ,lúc rời khỏi anh vẫn quay đầu nói một câu.
" Yên tâm, sớm muộn gì cô ấy cũng về lại bên tớ thôi, cậu cũng nên quay lại với Mạn Mạn đi "
Quân Trầm đứng như một pho tượng. Trong đầu hiện lên những hình ảnh của Mộc Y, câu nói Cố Lục vừa nói ra. Bàn tay anh nắm chặt vào nhau rồi đấm mạnh vào vách đá bên cạnh. Anh khốn khổ kêu lên trong tuyệt vọng.
" Mộc Y xin lỗi, xin lỗi,..."
Sấm trên bầu trời bắt đầu kêu ầm ầm lên, một cơn mưa mạnh mẽ rơi xuống. Cả thân hình của Quân Trầm khụy xuống mặt đất, anh ôm lấy khuôn mặt đang nóng bừng của mình rồi mặc kệ cho cơn mưa tàn nhẫn đâm từng đợt xuống tấm lưng của anh.