Hai người hôn đến khó lìa khó bỏ, Ôn Ninh run rẩy, vội vàng đẩy Cố Trì Khê ra, nhìn về phía cửa.
Đàm Giai trợn mắt há mồm mà đứng ở nơi đó.
Sắc mặt Ôn Ninh lập tức biến thành màu gan heo, tai nóng như lửa đốt, hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, cúi đầu, tim đập thình thịch.
"Thực xin lỗi..." Đàm Giai lập tức lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Một mảnh yên tĩnh khó xử.
Ôn Ninh thở hổn hển, há miệng, không dám ngẩng đầu lên, chỉ hận không thể nháy mắt biến mất.
Cố Trì Khê ôm nàng trấn an: "Không sao, Tiểu Đàm biết chuyện, cô ấy sẽ không nói ra bên ngoài."
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn oán trách Đàm Giai, làm vợ cô sợ hãi.
Cô vỗ vỗ lưng Ôn Ninh.
Ôn Ninh trầm mặc một lát, sau đó hoàn hồn, thoát khỏi vòng tay của cô, ném cho cô một ánh mắt oán trách, nhỏ giọng nói: "Mau đi sân bay đi, đừng lãng phí thời gian."
"Máy bay sẽ chờ chị."
“Vậy cũng nên đi, đã bốn giờ ba mươi lăm rồi.” Ôn Ninh nhìn đồng hồ.
Cố Trì Khê nắm lấy tay nàng, đặt trong lòng bàn tay, "Cùng chị đi công tác đi?"
"Không đi."
"Không cần suy nghĩ mà từ chối luôn sao?"
“Ừ.” Ôn Ninh lạnh nhạt quay mặt đi.
Cố Trì Khê cười nhéo nhéo vành tai nàng, "Được rồi, vậy chị đi đây, ở nhà ngoan, ngày mốt chị sẽ về." Cô buông ra, đi lướt qua mặt Ôn Ninh, nhanh chóng hôn một cái vào mặt nàng.
"Chờ đã--"
"Hửm?"
Ôn Ninh xoay người nhìn Cố Trì Khê, "Muốn em tiễn chị không?"
Cố Trì Khê mím môi cười, "Chị đã báo biển số xe đăng ký cho tòa nhà bên kia rồi, tạm thời không đổi được." Cô nhìn khóe miệng Ôn Ninh, đột nhiên chuyển chủ đề: "Nhưng mà...!em có thể ngồi xe tiễn chị đi."
“Được.” Ôn Ninh bất động thanh sắc nhướng mày.
Hai người lần lượt đi ra khỏi văn phòng, Đàm Giai đã đợi ở bên ngoài, Ôn Ninh và cô nhìn nhau vài giây, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, đồng thời quay đi chỗ khác.
Trần Thư ký và Cao thư ký ngồi ở bàn làm việc không biết chuyện gì đã xảy ra, thấy Ôn Ninh ra vào cũng không ngạc nhiên.
“Em đi xuống trước.” Ôn Ninh thấp giọng nói, tăng tốc chạy vào hành lang an toàn, đi xuống hai tầng, sau đó đi thang máy bình thường.
Cố Trì Khê đứng cạnh thang máy, đợi năm phút mới nhấn cửa.
Không gian nhỏ hẹp chật chội yên tĩnh, có một loại áp suất không khí thấp không thể giải thích được, Đàm Giai đứng sau lưng Cố Trì Khê, nhìn chằm chằm mũi giày, không dám nói lời nào.
Cũng may Cố Trì Khê không nói gì, đi ra lầu hai, lên xe.
Đàm Giai thức thời ngồi ghế phó lái.
Ôn Ninh ngồi ở phía sau, sắc mặt có chút đỏ, nhìn thấy Cố Trì Khê lên xe, chỉ là cười cười, ánh mắt rơi vào Đàm Giai, khẩn trương nhìn.
Nàng có chút hối hận...!
Nếu biết Đàm trợ lý đi cùng mình, nàng đã không tiễn cô đi, cảnh tượng vừa rồi vẫn còn hiển hiện trong đầu nàng, mặc dù ngầm thừa nhận đối phương đã biết "mối quan hệ" giữa nàng và Cố Trì Khê, đó là một chuyện, nhưng bị nhìn thấy tận mắt lại là một chuyện khác.
Ôn Ninh không muốn nói chia sẻ cảm giác vui sướng cho cả thế giới biết, ngược lại giống như ôm món đồ chơi không thuộc về mình, luôn nơm nớp lo bị người ta đoạt lấy.
Nàng liếc nhìn Cố Trì Khê.
Thế mà rất bình tĩnh.
Điều này vô hình làm giảm bớt căng thẳng trong lòng Ôn Ninh, nàng thả lỏng người nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Ninh Ninh—“
"?"
Bàn tay ấm áp bao phủ mu bàn tay nàng, Cố Trì Khê cười nói: "Có món quà hay đặc sản nào mà em thích không?"
“Bắc...!Vịt quay Bắc Kinh?” Ôn Ninh mềm hóa ánh mắt, theo bản năng nói ra một chữ.
Cố Trì Khê lắc đầu, "Lần sau cùng nhau đi ăn."
"Vậy thì không có."
Cố Trì Khê nắm lấy tay nàng, hôn lên đó, Ôn Ninh đột nhiên không kịp đề phòng, từ góc nhìn của nàng, nàng nhìn thấy bóng bàn tay mình vụt qua trong gương chiếu hậu trung tâm, vội vàng rút tay ra.
“Ngày kia khi nào chị về?” Tim nàng đập nhanh chuyển đề tài.
"Nếu mọi việc thuận lợi thì là buổi trưa."
"Ò."
Ôn Ninh đáp lại, liếc nhìn Đàm Giai đang ngồi ở hàng ghế đầu, ngồi như người gỗ, không phản ứng gì, cúi đầu nhìn điện thoại, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Công ty chỉ cách sân bay mười phút lái xe, lái xe suốt quãng đường thuận lợi, chẳng mấy chốc đã đến sân bay.
Đàm Giai xuống xe trước, mở cửa ghế sau, Cố Trì Khê một chân bước ra ngoài, Ôn Ninh đột nhiên hỏi: "Mang đủ quần áo chưa, miền bắc rất lạnh."
Nàng thu bàn tay đang vươn lên của mình lại.
Cố Trì Khê có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm mặt nàng hồi lâu, gật đầu: "Ừm, chị không hoạt động ngoài trời."
"...!Đi đi."
Ôn Ninh không nói nữa.
Nàng nhìn Cố Trì Khê đi vào cho đến khi bóng lưng xa khuất, nàng dựa vào cửa sổ xe giống như một tác phẩm điêu khắc, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Nàng hoài nghi mình bị PTSD (Rối loạn căng thẳng sau sang chấn), không thể nhìn nữa.
Ôn Ninh thu hồi ánh mắt.
“Ôn tiểu thư, kế tiếp ngài muốn đi đâu?” Tài xế hỏi nàng.
"Đi--"
Điện thoại rung lên, Ôn Ninh cúi đầu nhìn thấy Hà Du gửi cho nàng một tin nhắn WeChat, nàng đã cài đặt không hiển thị thông tin chi tiết, chỉ cần bấm vào là tin nhắn đã bị thu hồi.
Tin nhắn cuối cùng là năm ngày trước.
Thời điểm đó, Tiểu Du chưa thổ lộ với nàng.
Hai người đã không liên lạc năm ngày, điều mà trước đây giống như không thể tưởng tượng được - mỗi ngày hai người phải trò chuyện một lúc.
Ôn Ninh không biết nên giả vờ không thấy hay trả lời.
Nàng không đoán được tại sao Hà Du lại thu hồi, là trượt tay, hay cô hối hận? Quan hệ giữa hai người trở nên không ngượng ngùng cùng khó xử, đột nhiên liên lệ nhất định là bởi vì không biết nên nói cái gì, rất rối rắm đi? Ôn Ninh nghĩ đến tất cả tình huống có thể nghĩ ra.
Lúc này, Hà Du lần lượt gửi hai tin nhắn:
[Tớ đã xem tin tức]
[Cậu có sao không?]
Ôn Ninh nhìn chằm chằm hai hàng chữ, đột nhiên cảm thấy khó chịu không tả nổi — đều không gọi nàng là "Tiểu Ninh".
Nàng đáp: [Tớ không sao], cuối cùng lại thêm vài icon nhỏ mà hai người thường dùng, rồi hỏi: [Cậu đang ở đâu? Tớ tìm cậu]
Hà Du không trả lời, khung chữ không biến thành "đang nhập tin nhắn", giống như một viên đá cuội rất nhẹ rơi xuống biển, chìm xuống, không có tin tức gì.
Một phút, hai phút, ba phút...!
Ôn Ninh để điện thoại xuống, nói: "Đi tiểu khu xx."
“Được,” tài xế nói.
Xe bắt đầu lăn bánh, chậm rãi rời khỏi sân bay, Ôn Ninh quay đầu nhìn lại lần cuối.
Trên đường đi, tâm tình của Ôn Ninh như thủy triều, lên xuống thất thường.
Kể từ khi Hà Du nói không thể làm bạn vào ngày hôm đó, nàng liền lâm vào mâu thuẫn, tình bạn đã nâng đỡ cùng cổ vũ trong bảy năm qua không thể bị xóa bỏ bằng câu nói "Không thể làm được", nàng không muốn mất Hà Du.
Nhưng theo quan điểm của Hà Du, mỗi khi nhìn thấy nàng, cô đều cảm thấy khổ sở, chỉ sợ trốn nành còn không kịp.
Ví dụ như hôm nay, nàng không biết nên dùng lập trường gì để tìm Hà Du.
Gặp nhau phải nói gì?
Chúng ta vẫn là bạn chứ? Cậu đừng rời xa tớ? Tớ không muốn mất một người bạn như cậu?
Ôn Ninh cười lạnh một tiếng.
Thật là một đóa hoa bạch liên.
Xe dừng trước cổng tiểu khu, Ôn Ninh vội vàng đi vào, muốn lên lầu nhưng bị bảo vệ ngăn lại, gọi số nhà cũng không ai bắt máy, nhìn thấy có người ra ngoài liền lách đi vào.
Đứng trước cửa nhà Hà Du, gõ cửa hết lần này đến lần khác.
"Tiểu Du—"
"Tiểu Du, cậu có ở nhà không?"
Ôn Ninh lấy điện thoại ra gọi, không ai trả lời, nàng gửi tin nhắn WeChat cho Hà Du cũng không ai trả lời, nàng đợi một lúc, hàng xóm bên cạnh đi ra vứt rác, hảo tâm nói: "Nhà này đã đi ra ngoài từ sáng rồi, chưa trở về đâu."
"……à, cảm ơn."
Ôn Ninh lại tới nhà hàng "Bắc Ngạn", quản lý nói hôm nay lão bản không có tới.
Hà Du vẫn không trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại.
Trời đã tối.
Đường phố đèn đuốc sáng trưng, xe cộ xếp hàng dài ở ngã tư, Ôn Ninh đứng bên đường, ánh đèn lốm đốm rọi vào mắt nàng.
Wechat nhận được một bức ảnh từ Cố Trì Khê.
Đó là bữa tối trên máy bay.
[Em ăn cơm chưa?]
Nhìn bốn chữ đơn giản, Ôn Ninh bỗng cảm thấy dễ chịu, nàng nói dối trả lời mình đã ăn cơm, ngược lại kêu tài xế đưa đến quán bar "Fingertip".
...!
Quán bar vừa mới khai trương, người không nhiều, Ôn Ninh ngồi ở quầy bar, gọi một ly nước chanh chậm rãi uống.
Nàng nói chuyện với quản lý, nói lão bản không có ở đây, đã không xuất hiện mấy ngày, nhưng có một bằng hữu khác đến đúng tám giờ tới uống rượu một mình.
Bộ dáng văn nhã thuần lương, mái tóc dài, có một cỗ ngoan ngoãn trí thức.
Hình ảnh của Khâu Diệc Thế liền hiện lên trong tâm trí nàng.
Một trực giác nhạy bén trỗi dậy...!
Khi Ôn Ninh uống xong ly nước chanh thì đã đúng tám giờ, ánh mắt nàng giống như rađa dán chặt vào cửa quán bar, liếc mắt liền phát hiện ra Khâu Diệc Thế giữa dòng người ra vào tấp nập.
Cô gái hoàn toàn khác so với lần đầu tiên gặp nhau.
Trang điểm mắt khói, đôi môi đỏ mọng, hạt sequin nhỏ lấp lánh ở đuôi mắt, nàng mặc một chiếc áo gió màu đen giống plastic, sải bước về phía trước.
Nàng không nhìn thấy Ôn