Ôn Ninh nhìn chằm chằm mấy chữ này, trong lòng đột nhiên run lên như điện giật.
Từ sợi tóc đến tai, rồi đến cổ, vừa ngứa vừa tê.
Này xem như...!
Công khai sao?
Cố Trì Khê thường xuyên sử dụng tài khoản WeChat này.
Cô đăng cập nhật hai hoặc ba lần một tuần, khá tích cực.
Đôi khi liên quan đến công việc, đôi khi là cuộc sống hàng ngày, trong danh sách bạn bè chỉ có khoảng 500 người, mọi người đều có ít nhiều đã có giao thoa với cô, chủ yếu là liên quan đến công việc.
Nàng thấy bạn chung của nàng - Đàm Giai đã thích.
Ôn Ninh hít sâu một hơi, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Bức ảnh đầu tiên được chụp khi nàng 8 tuổi, lúc đó Cố Trì Khê 11 tuổi, hai người mới quen biết nhau được một năm nhưng rất thân, Cố Trì Khê vốn không thích cười, lần đầu tiên nở nụ cười hồn nhiên trước ống kính, bản thân Ôn Ninh cũng cười ngốc.
Đối với tấm ảnh thứ hai của giấy hôn thú, nàng nhớ lúc chụp mình rất mâu thuẫn nhưng vẫn cười với Cố Trì Khê, thoạt nhìn cả hai đều mang nụ cười hạnh phúc.
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy dương mi thổ khí.
Một giây trước còn bị người bàn tán, giây tiếp theo hung hăng tát vào mặt những người đó, nàng cảm thấy mùi vị của strả thù, mạc danh vui vẻ.
Giống như khi còn nhỏ có người khi dễ nàng, tỷ tỷ thay nàng khi dễ lại, không chỉ có người chống lưng cho nàng, mà chính nàng cũng được biện minh.
Mặc dù...!có chút ấu trĩ.
Ôn Ninh cầm điện thoại cười cười.
Nàng muốn cho cả thế giới biết rằng hai người yêu nhau, nhưng không muốn thu hút quá nhiều lực chú ý, phải kìm nén, những mâu thuẫn kỳ lạ lan tỏa trong trái tim nàng, giống như đã nếm được một chút mật ngọt, thật khó nghẹn lại.
Ôn Ninh thích bài viết này, suy nghĩ một chút rồi bình luận: Đi một vòng, vẫn là chị.
Nàng sốt ruột muốn trở lại nhóm ẩn danh.
Nhóm đã bùng nổ.
Trong vài phút, tin nhắn đã được vuốt đến 99+, xuống hết, ít hơn mấy gthành viên.
[Ý cô là Cố tổng đã thấy tin nhắn trong nhóm, cố ý đăng bài này để làm sáng tỏ?]
[Có khả năng]
[Nhưng hôm nay là Lễ tình nhân, đăng những thứ như thế này là bình thường, khẳng định các người đều là cẩu độc thân]
[Cũng may là ẩn danh, nếu không những người phía trên đều phải lạnh hahahaha]
[Quả nho đâu? Sao không nói chuyện? Chẳng lẽ là Cố tổng?]
[Thanh mai trúc mã...!sao tôi cảm thấy có chút hâm mộ]
[Quá chua quá chua, chua chết tôi mất]
[Cố tổng, nếu ngài có ở trong nhóm, xin đừng so đo với chúng tôi, chúng tôi là bát quái, chúc ngài và Ôn cơ trưởng trăm năm hạnh phúc!]
[Hahaha, mong muốn sống sót đang tràn ngập! ]
...!
Phong cách đột nhiên thay đổi, từ đoán mò và mắng chửi đến hâm mộ và chúc phúc, tất cả chỉ trong vài phút, thật là quá châm chọc.
Ôn Ninh xem đến trong lòng cực kỳ thống khoái, không nhịn được mở ẩn danh lên, đồng thời gửi một tin nhắn: [Người lúc trước mắng Ôn cơ trưởng đâu? Sao không ra mặt, mặt có đau không? Đã đắc tội vợ lão bản, đừng tưởng là ẩn danh mà không phát hiện ra được]
Ẩn danh có thể thay đổi ba lần, những người đó đã sớm biến mất, hoặc là thay đổi tên tuổi, dung mạo, ẩn nấp ở giữa biển người đang nghị luận.
Lúc này, WeChat hiện lên một tin nhắn.
Tỷ tỷ: [Chị đang ở bãi đậu xe]
Ôn Ninh: [Được, em đến ngay]
Một lúc sau, xe của đoàn dừng trước cổng công ty, Ôn Ninh xuống xe trước, tiến vào đại sảnh, dọc đường gặp không ít đồng nghiệp, tất cả đều không khỏi nhìn nàng nhiều hơn.
Vẻ mặt bình tĩnh, nàng đến bộ phận giao tài liệu như thường lệ, đi xuống tầng hai.
Từ xa, cô đã nhìn thấy xe của mình đậu đối diện với chiếc Bentley.
Một nửa khuôn mặt của nữ nhán lộ ra bên cửa sổ.
Ôn Ninh kinh hỉ nở nụ cười, bước nhanh đi tới.
Cửa xe mở ra, Cố Trì Khê đi xuống, cười cười cầm lấy vali của nàng, không đợi nàng hỏi lại liền giải thích: “Ninh Bảo, xe của em từ nay về sau đậu ở đây, chị đã nhập vào hệ thống rồi." Đặt vali ở ghế sau.
“Được.” Ôn Ninh muốn đi vòng qua phụ lái.
"Chờ đã--"
"Hả?"
"Lại đây."
Cố Trì Khê chớp chớp mắt, cười thần bí kéo nàng lại: "Đoán xem chị đã chuẩn bị gì?"
Sau cùng, cô nhấc nắp cốp lên.
Một vùng lớn màu lam lọt vào tầm mắt, có chút tông màu tím quyến rũ, giống như biển sâu, ở giữa có búp bê cá heo, trên đầu là một chiếc hộp vuông cỡ lòng bàn tay.
Ôn Ninh há miệng, hai mắt bị màu lam nhiễm lên.
Nàng đưa tay ra, cẩn thận chạm vào những cánh hoa, trơn tuột, giống như vẫn còn đọng sương.
Khóe môi từng chút nhếch lên, nàng lại sờ cá heo, nhéo một cái, "Tại sao lại là cá heo?"
Không phải là chanh sao?
Ôn Ninh vui vẻ.
"Bởi vì..." Cố Trì Khê ôm lấy nàng, áp môi mỏng vào tai nàng, "Hôm nay tỷ tỷ muốn nếm thử hương vị của biển."
Ngữ khí trầm thấp mị hoặc, giống như có ý nghĩa khác.
“Cái gì?” Ôn Ninh không có phản ứng.
Cố Trì Khê cố nén nụ cười giảo hoạt trong mắt, hôn lên vành tai nàng: "Quà còn chưa mở."
Ôn Ninh không chút nghi ngờ, cầm lấy cái hộp vuông màu nâu.
Nó được làm bằng gỗ, hơi nặng, cầm trên tay có xúc cảm tốt, ở giữa nắp có hoa văn chữ thập màu bạc, nàng sửng sốt, lập tức hiểu ra bên trong là thứ gì, gấp không chờ nổi mở ra nó...!
Một chiếc đồng hồ nữ tinh xảo cùng thanh lịch.
Chất liệu vàng bạch kim, đường nét đơn giản, mặt đồng hồ được khảm ybằng những viên kim cương mỏng, hoàn mỹ.
Trong mắt Ôn Ninh lộ ra một tia kinh hỉ.
"Thích không?" Cố Trì Khê dùng ánh mắt như lửa đốt nhìn nàng.
Ôn Ninh gật đầu, tháo đồng hồ cũ ra thay đồng hồ mới, yêu thích sờ sờ, duỗi cổ tay lắc lắc trước mắt Cố Trì Khê, "Sao chị biết em muốn đổi đồng hồ đeo tay?"
"Hai ngày trước, em tắm xong còn nghịch đồng hồ trong nhà vệ sinh, chị đi vào gọi em vừa vặn nhìn thấy." Cố Trì Khê nắm lấy tay nàng, đưa lên môi hôn.
Vì công việc, phi công và tiếp viên đều phải đeo đồng hồ, đồng hồ cũ của Ôn Ninh đã dùng được sáu năm, là hàng hiệu bình dân giá dưới 1000 tệ, tu sửa còn có thể dùng được.
Đồng hồ cũ đã chứng kiến sự trưởng thành và lột xác của nàng mấy năm nay, cái gì dùng lâu cũng sinh ra cảm tình.
Hai má Ôn Ninh không tự chủ được mà ửng hồng.
Nàng chỉ nghịch theo thói quen một lúc, Cố Trì Khê chú ý tới, giống như khi cô còn nhỏ, tỷ tỷ chỉ cần một ánh mắt và biểu tình là biết nàng muốn nói gì hay muốn làm gì, còn sẽ cố gắng thỏa mãn nàng.
Cảm giác được thấu hiểu mà không cần mở miệng này, vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng trở lại.
Nàng cúi đầu hôn lên mặt Cố Trì Khê, ngượng ngùng nói: "Cám ơn vợ..."
Cố Trì Khê híp mắt cười, đem chiếc đồng hồ cũ bỏ vào hộp cho nàng, đặt lại cho búp bê cá heo, "Đi thôi, chúng ta đi ăn ngon đi."
Vào đêm lễ tình nhân, trên đường phố đâu đâu cũng có các cặp đôi.
Mặc dù nhiệt độ chỉ mười độ, gió lạnh thổi, nhưng không thể chống lại niềm đam mê rực lửa của những người yêu nhau.
Khu đô thị được thắp sáng rực rỡ và nhộn nhịp, tất cả các doanh nghiệp lớn đều đang tận dụng ngày hôm nay để hoạt động.
Cố Trì Khê gọi bữa tối trong bếp riêng, ngồi trong phòng có trần trong suốt, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Ôn Ninh nói có một món quà thần bí dành cho cô.
"Là cái gì?"
"Không nói cho chị biết."
Nàng nhướng mày, lấy điện thoại ra chụp ảnh bữa tối, xem xem, sau đó cúi người, vòng tay qua cổ Cố Trì Khê, nằm trong ngực cô, "Tới chụp ảnh."
Cố Trì Khê trước ống kính rất phối hợp mà cười, có lẽ không quen chụp ảnh, lông mày và ánh mắt vẫn lạnh lùng xa cách, có vài phần cấm dục câu nhân.
Ôn Ninh nhìn tỷ tỷ công khí trên màn hình, cơ thể như không xương trong phút chốc trở nên mềm mại hơn, chu môi muốn hôn cô.
"A, không được!"
“Sao vậy?” Cố Trì Khê khẩn trương.
Ôn Ninh nhíu mày, nói: "Như vậy có vẻ em thụ rồi, không được, đổi tư thế đi."
- -Phụt.
Cố Trì Khê cố nén cười, nhéo tai nàng hống: "Được, Ninh Bảo muốn đổi tư thế nào?"
"Chị giống như thế này ——" Ôn Ninh buông hai tay ra, thẳng lưng, "Vòng tay ôm cổ em, tựa đầu vào xương quai xanh của em, hơi bĩu môi, bộ dáng có chút thẹn thùng, giả vờ chị đang làm nũng, hiểu không?"