Cố Trì Khê vốn tưởng Ôn Ninh còn chưa có kinh nghiệm, cái gì cũng không biết, liền chuẩn bị tận tay dạy dỗ, nhưng sau khi dùng những thứ đó ——
"Ninh Bảo..."
"Nghỉ ngơi một chút được không?"
"Ninh……"
Bắt đầu là một ít món khai vị, nhiệt tình dần dần tăng lên.
Sau đó nằm trên bóng tập yoga, cô không đoán được động tác tiếp theo của Ôn Ninh, không biết mang đến cảm giác kích thích gì, Ôn Ninh còn chưa kịp làm gì thì cô đã đầu hàng.
Sau đó, Ôn Ninh lại đỡ Cố Trì Khê lên ghế cao.
Cố Trì Khê không còn sức để nói nữa, chỉ có thể nằm liệt xuống ghế, mím chặt môi, run rẩy liên hồi, nước mắt không tự chủ được trào ra khỏi khóe mắt.
Chết đi sống lại.
Chơi đến nửa đêm, hai người mệt lử, không tắm liền lăn ra ngủ.
...!
Trưa hôm sau, nắng chiếu qua cửa sổ.
Phòng ngủ là một đống hỗn độn, áo choàng tắm màu trắng chất đầy trên sàn, vài bao ngón tay và mấy cái hộp nhỏ trống rỗng nằm rải rác bên cạnh.
Hai người trên giường, một người đang ngủ hình chữ X, người kia đang cuộn tròn.
Nguyên trước trở mình, một tay ôm vợ đang cuộn mình vào trong ngực, chu môi hôn một hồi.
Cố Trì Khê bị hôn đánh thức.
"Ninh Bảo..."
"Hửm."
“Mấy giờ rồi…” Dụi dụi mắt, ngáp một cái.
Ôn Ninh ngáp theo giống như bị lây, cầm lấy điện thoại nhìn, "11giờ 34..."
Đột nhiên, nàng nhớ ra sáng nay có nhiệm vụ bay, phải đánh dấu lúc 9 giờ 30.
Bây giờ đã hai giờ trôi qua, máy bay cũng đã cất cánh, nàng vội vàng mở hộp thư đến, quả nhiên, có một tin nhắn văn bản thông báo nằm trong đó.
Hai cuộc gọi nhỡ, một từ bộ phận, một từ Hàn quản lý.
Xong rồi xong rồi.
Ôn Ninh vội vàng bò dậy, gọi điện thoại cho điều phối viên trước, nói nàng không cẩn thận ngủ quên, điều phối viên lễ phép nói không sao, đã sắp xếp người thay nàng, nàng lại gọi điện cho Hàn quản lý, vang lên mấy hồi chuông mới thông.
"Hàn quản lý, thực xin lỗi, tôi ngủ quên..."
Đêm qua chơi quá vui quên đặt báo thức, ngủ một giấc cái gì cũng không biết.
Giọng nói ôn hòa lại quan tâm của Hàn quản lý từ trong điện thoại truyền đến: "Không sao, Ôn cơ trưởng, đội dự phòng đã bay rồi, cô ở nhà nghỉ ngơi đi, mau ăn cơm đi."
“...A, được, cảm ơn.” Ôn Ninh mơ mơ màng màng cúp điện thoại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao đột nhiên lại khách khí như vậy.”
Một cánh tay vòng qua eo nàng.
Tiếng cười trầm thấp của Cố Trì Khê từ phía sau truyền đến, nàng bị ôm ngã vào trong ngực, hô hấp nóng bỏng phả vào tai, tê dại ngứa ngáy.
Nàng bỗng nhiên phản ứng lại: "A, em nhớ ra rồi, trong công ty có một nhóm ẩn danh, rất nhiều người trong đó đang bàn tán về em, nói..."
"Chị biết rồi." Cố Trì Khê hôn lên vành tai của nàng
"Chị biết?"
"Ừm."
Ôn Ninh quay mặt nhìn thẳng vào cô, đột nhiên hiểu ra cái gì đó, "Chị cũng ở trong nhóm sao? Hôm qua là cố ý đăng giấy hôn thú sao?"
“Không có,” Cố Trì Khê liên tục lắc đầu, “Đàm Giai phát hiện, nói cho chị biết, sau đó chị nghĩ cách làm rõ mà không có vẻ cố ý, cho nên chọn ngày lễ tình nhân.
Ninh Bảo, em có trách chị tự tiện công khai không……"
Cô còn tưởng Ôn Ninh không biết chuyện này, cho nên định hôm nay sắp xếp lời nói thẳng thắn với nàng, nhưng vừa rồi nghe Ôn Ninh nói tới, nàng đã đoán được sự tình, trong lòng có chút khẩn trương.
Cảnh tượng ngày cô bị bỏ lại vẫn còn khắc sâu trong lòng cô...!
“Sao lại trách chị?” Ôn Ninh vừa mới hoàn hồn, đau lòng mà ôm cô, nói: “Kỳ thật em biết có người nói bậy, sợ ảnh hưởng chị dưỡng thương nên không nói cho chị biết.
Ai biết sẽ càng ngày càng thái quá, quả thực có bệnh."
"Hôm qua em rất vui, tát vào mặt bọn họ thật sảng khoái hahaha——"
Nàng cười, hôn lên mặt cô.
Cố Trì Khê thở phào nhẹ nhõm, cũng cười nói: "Vui vẻ như vậy sao?"
"Đúng vậy, chị nghĩ đi, nếu em tự làm sáng tỏ vẫn sẽ bị người trào phúng, không thuyết phục.
Hôm qua em muốn nói cho chị biết, lại thấy có người chụp ảnh màn hình khoảnh khắc của chị, vừa lúc."
"Người gửi ảnh chụp màn hình là Đàm Giai."
"Em đoán được rồi."
Ôn Ninh mềm lòng, dụi dụi vào cánh tay cô, "Đàm trợ lý thật không dễ dàng, xử lý xong công việc còn phải giải quyết chuyện riêng của lão bản, lần này nhập viện, cô ấy cũng rất vất vả, chị tăng lương một chút được không?"
"Chị đã thưởng cho cô ấy 20 vạn rồi."
"Vậy cũng được."
Trên người hai người không có gì, da thịt mịn màn dán sát vào nhau, mềm mại lại nóng bỏng.
Cố Trì Khê ôm Ôn Ninh như nhào cục bột, xoay người áp nàng xuống, "Bất quá, Ninh Bảo đã mở miệng, tiền lương cũng sẽ tăng..."
Cô nắm lấy tay Ôn Ninh đặt lên đỉnh đầu, trong tầm mắt là đôi môi đỏ giống như sữa đậu đỏ.
Cô cúi đầu cẩn thận ngậm lấy.
Đậu đỏ rất ngọt.
Ôn Ninh rên rỉ một tiếng, không khỏi vặn vẹo: "Cố tổng thật sự nghe em thổi gió bên gối sao?"
"Gọi tỷ tỷ."
"Cố tổng."
"Chị tức giận." Cố Trì Khê uy hiếp nàng.
“Đừng—” Ôn Ninh lại vặn vẹo vài cái, híp mắt cười, “Tỷ tỷ tốt nhất.”
Cố Trì Khê thả tay nhéo mũi nàng, "Tiểu làm nũng."
Ôn Ninh từ nhỏ đã thích làm nũng với cô, dáng vẻ mềm mại đáng yêu của nàng khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cũng khiến cô nhận ra trên đời này vẫn có người cần cô, dựa dẫm vào cô, quan tâm đến cô.
Cô nguyện ý cho Ôn Ninh tất cả khuôb mặt tươi cười, ôn nhu, tính tình tốt.
"Nga, chị không thích sao?"
"Thích."
Ôn Ninh vươn vai, thẹn thùng ám chỉ nói: "Em còn muốn."
Cố Trì Khê buông tay nàng ra, cúi đầu thưởng thức sữa đậu đỏ ngọt ngào.
Tin nhắn trên điện thoại không ngừng rung lên, Ôn Ninh cố nén run cầm lên xem, nhóm ẩn danh còn đang thảo luận về "dưa" của hôm qua, có người "vừa mới nối mạng trong thôn", tin tức lùi lại, sáng nay mới biết chuyện, lại hàn huyên lên.
Không biết ai đã gửi ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của nàng vào hôm qua.
[Đồng hồ này ít nhất là 60 vạn, chua quá, chua quá...]
[Tôi cảm thấy Cố tổng và Ôn cơ trưởng rất xứng đôi, rất có tướng phu thê, quả nhiên là lớn lên xinh đẹp chơi ở bên nhau]
[Người ta là thê thê]
[Aiz, thanh mai trúc mã, này có nghĩa là gì? Khằn định gia đình của Ôn cơ trưởng có bối cảnh]
[Có bối cảnh còn lái xe dịch vụ như công việc bán thời gian sao?]
[Cố tổng trong lén lút cư nhiên là thụ, không nhìn ra, không nhìn ra]
[Cố tổng nào là thụ? Ôn cơ trưởng mới có vẻ là thụ]
[+1, Ôn cơ trưởng dụ thụ]
Cả nhóm bắt đầu thảo luận về vấn đề công thụ, thậm chí còn đặt cược, còn có một số người đoán xem hai người một đêm bao nhiêu lần.
Hiển nhiên đều đã quên hôm qua nhóm chat bị bại lộ rơi vào khủng hoảng.
Ôn Ninh nhịn cười đến cả người run lên, cuối cùng nhịn không được: "Ha ha ha ha...."
“Ninh Bảo?” Cố Trì Khê giật mình, ngẩng đầu lên, “Sao vậy?”
Ôn Ninh cho cô xem điện thoại.
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm màn hình một hồi, sắc mặt trầm xuống: "Nên phong tỏa nhóm này."
“Đừng mà, rất vui.” Ôn Ninh không nhịn được bật cười, nàng đã sớm quên mất cảm giác tức giận khi bị đồn thổi lúc trước, trong lòng vẫn muốn ăn dưa.
"Ninh Bảo..."
"Hửm."
Cố Trì Khê thu điện thoại đặt sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bên môi, ôn nhu nói: "Người khác có thể suy đoán chị, nhưng không thể mắng chửi em."
Nhiệt độ đầu ngón tay bao phủ lấy môi nàng, Ôn Ninh nhìn cô, vô thức mà há miệng rồi ngậm lấy, đôi mắt mơ màng ngập nước.
"Em biết, tỷ tỷ, nhưng mà...!em rất vui, ước gì cả thế giới dêud biết chúng ta ở bên nhau..."
Ánh mắt chạm nhau, tia lửa bắn ra.
Cố Trì Khưe chớp chớp mắt, cúi đầu hôn nàng, từ trán đến mắt, mũi, đến môi, trong giây lát không thể tách rời.
Vụ tai nạn xe cũng cou như là nhờ họa được phúc, hai người cởi bỏ khúc mắc, Ninh Bảo mà cô quen thuộc cuối cùng đã trở lại bên cô, mặc dù đến muộn bảy năm, vắng bóng bảy năm, nhưng sau này vẫn còn cả đời.
"Tỷ tỷ……"
"Ngoan, Ninh Bảo, nằm xuống đi."
"Ưm."
Hai người lại hòa tan vào nhau.
Anh, Edinburg.
Bầu trời xám xịt, ngoài cửa sổ mưa rơi nhè nhẹ, căn phòng im ắng.
Chiếc chăn bông hình vòm trên giường lay động, một tay duỗi ra, chạm vào điện thoại trên đầu giường, nhìn một lượt rồi đặt lại.
Vài giây sau, Hà Du ngồi dậy.
Cô cúi đầu, nhìn chính mình đang trần như nhộng, bỗng nhiên ý thức được cái gì, vén chăn lên, nhìn thấy Khâu Diệc Thế cũng trần như nhộng nằm bên cạnh cô, còn đang trong mộng đẹp.
"..."
Quần áo bị ném khắp sàn nhà.
Cửa sổ tối hôm qua để mở, nước mưa xuyên qua khe hở tràn vào, sàn cạnh cửa sổ tích tụ một vũng nước, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Trên bàn có mấy chai rượu