Sáng sớm ở Thực Nhân Cốc thật yên bình với những ánh ban mai nhẹ nhàng soi chiếu trên từng ngọn cỏ, từng giọt sương long lanh dưới ánh nắng, hoa cỏ rung rinh theo từng ngọn gió tạo nên 1 khung cảnh thật nhẹ nhàng, bình yên. Chợt có tiếng rít lên như bị cắt tiết của một " con vật " nào đó đã phá vỡ khung cảnh yên bình nơi đây.
" Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!! Như thế nào.... Như thế nào ta lại chung giường với ngươi?!? " Lạc Tuyết hét lên nhưng khi âm vừa ra khỏi miệng thì nó lại thành những tiếng " chít chít " không ai hiểu được. " À quên... Mình bị xuyên không vào 1 cái Hồ Ly và k nói tiếng người được. " Nói tới đây, Lạc Tuyết tiêu nghỉu cụp tai xuống nhìn vào góc giường.
" Ngươi muốn nói tiếng người? " Vũ Phong dậy từ lúc nào thấy vật nhỏ của mình hết la làng rồi lại giật mình buồn hiu khiến hắn không nỡ ngó lơ mà hỏi thữ
Nghe Vũ Phong nói xong, hai mắt của nó sáng rực lên, 9 đuôi nghoe ngoẩy nhìn vào hắn đầy mong chờ.
Vũ Phong thấy nó phản ứng như thế, hắn không ngừng kiềm hãm cái ý định muốn ôm nàng tới chết >Tưởng gì, chĩ một cái hôn thôi mà! Để nói được tiếng người, xem ra mình cũng không thiệt. Dù gì đây cũng là 1 cực phẩm nam nhân nha ~ người ta tự dâng đậu hũ ình, ngại gì không chiếm tý tiện ích? Nghĩ tới đây, Lạc Tuyết tiến tới mặt của Vũ Phong lè lưỡi liếm nhẹ lên môi của hắn coi như là 1 nụ hôn rồi ngồi xuống chờ đợi.
Vũ Phong được nó hôn, như chưa đủ thoả mãn cuối xuống thơm nhẹ lên má của nó 1 cái rồi đi xuống giường mở một cái hộp nhỏ ra lấy 1 viên thuốc đen thui đưa trước mặt nó.
" Đây, nuốt cái này vô là ngươi có thể nói được."
Lạc Tuyết nghi ngờ nhìn thứ tròn tròn đen đen trước mặt mình rồi dùng mũi ngửi ngửi thử. Vẫn không yên tâm, nàng lè lưỡi liếm thữ một cái thấy ngọt ngọt liền há miệng nuốt cả viên vô miệng nhai.
" Nuốt xong phải chờ một khắc ngươi mới nói được, không nói được