Ăn xong một bữa cơm, Tô Kỳ xui xẻo những ba lần, trong đó có một lần làm cháy cả nồi.
Phải biết, hai người chỉ ăn cơm bình thường, cháy nồi không phải do quên, mà là do lửa đột nhiên bùng to mà không để ý.
Chờ ăn cơm xong, Tô Kỳ định đi rửa bát, Giang Tả liền ngăn lại:- Để anh làm!- Không, để em làm, không sao, nhất định là không sao!Tô Kỳ nói.
Không sao sao?Vừa mới rơi một cái a, Giang Tả nhìn bát vỡ trong thùng rác.
Tô Kỳ vẫy vẫy tóc:- Buộc tóc giúp em, em không tin, rửa cái bát cũng còn xui xẻo được.
Giang Tả sững sờ, sau đó trở về phòng ngủ, lấy cái dây buộc tóc kia ra.
Vừa hay, hắn vốn định đem thứ này cho Tô Kỳ dùng, pháp bảo hộ mệnh mà thôi, Giang Tả hắn chưa từng lo bản thân sẽ xảy ra chuyện.
Hắn chỉ lo Tô Kỳ ngày ngày ra ngoài, nhất là Tô Kỳ còn đang trúng Tai Ách tiền tệ, vậy càng thêm cần pháp bảo hộ mệnh.
Lấy dây buộc tóc ra, Giang Tả liền thản nhiên đi tới sau lưng Tô Kỳ, giúp Tô Kỳ vuốt lại tóc, sau đó dùng dây buộc tóc buộc hộ.
Vì dây buộc tóc rất dài, cho nên buộc xong vẫn còn thừa một đoạn, Giang Tả liền để hai cái đuôi buông theo chiều tóc.
Nhìn qua, Giang Tả cũng hài lòng.
Tô Kỳ nghiêng đầu nhìn một chút, kinh ngạc:- Ồ, đây là cái gì? Thật đẹp nha!Giang Tả đứng một bên:- Dây buộc tóc!Tô Kỳ vui vẻ nói:- Lấy ở đây vậy? Cho em sao? Em rất thích!“…”Một câu nói này, trực tiếp trả lời tất cả vấn đề, cộng thêm còn nói sẵn là thứ này cho cô.
Có điều vốn là vậy, Giang Tả cũng không muốn giải thích thì thêm.
Chỉ nhàn nhạt nói:- Thích là được!Tô Kỳ vui vẻ cười:- Đã lâu anh không mua đồ cho em rồi, đúng là chả lãng mạn gì cả.
Phanh một tiếng, một cái bát từ trong tay Tô Kỳ rơi xuống.
Sau đó, nó vỡ.
Chỉ hai cái bát, trực tiếp vỡ một cái.
Giang Tả: “…”Tô Kỳ: “…”Tô Kỳ nhìn Giang Tả, cười khan hai tiếng:- Không sao, nổ pháo ăn mừng đồ mới!Giang Tả không còn gì để nói, có điều vỡ thì vỡ, ai bảo hắn là kẻ gây chuyện đây, nếu để Tô Kỳ biết, tuyệt đối sẽ không có thái độ này.
Chờ làm xong, Tô Kỳ lại chạy vào nhà vệ sinh, không vì làm gì khác, chỉ là muốn xem dây buộc tóc.
Sợi dây này thực sự rất đẹp, mặc dù màu sắc sặc sỡ, nhưng tương đối mà nói lại không hề tục chút nào, hơn nữa sờ lên còn thấy rất thoải mái.
Giang Tả đang bình thản nhìn Hồng Thự cẩn thận ăn Lê, đột nhiên nghe Tô Kỳ gọi lớn:- Tả ca, vào đây, vào đây!Giang Tả bất đắc dĩ đi tới, lúc này Tô Kỳ đang cầm dây buộc tóc, đầy ủy khuất:- Vừa rồi anh buộc thế nào, dạy em!Giang Tả không nói, đi thẳng tới sau lưng Tô Kỳ, sau đó cầm dây, từng bước chỉ dạy:- Trước như vậy, sau quẹo qua, tiếp đó kéo hai bên là được.
Tô Kỳ nhìn Giang Tả trong gương:- cái này là cách buộc sao? Anh học lúc nào vậy?Giang Tả bản năng:- Ừm!Chẳng qua lời vừa tới miệng, Giang Tả liền cảm thấy bản thân thiếu chút liền lộ, lúc trước để bắt Đa Linh khuyển, hắn chuyên dùng cái này để buộc bốn chân nó.
- Học trên mạng a!Tô Kỳ cười cười, sau đó lại thử tự buộc lại, thiên tư của Tô Kỳ thực không tồi, vừa học liền biết.
Sau đó liền ngửa đầu nhìn sau, nhìn Giang Tả nói:- Đẹp không?Giang Tả gật đầu một cái:- Đẹp!Tô Kỳ lại nói:- Em hỏi là, bà xã của anh đẹp không?Giang Tả vẫn gật đầu:- Ý anh chính là như thế!Điều này là thực, Tô Kỳ thực sự đẹp, toàn thân trên dưới, không tìm được khuyết điểm, mà hợp vào thì lại càng thêm hoàn mỹ.
Đương nhiên, đây là ánh mắt bình thường nhìn tới, người đẹp hơn Tô Kỳ cũng không ít, ví như Thánh nữ, Ma tu Thánh nữ, hoặc Lục Nguyệt Tuyết…Nhưng trong mắt Giang Tả, những người đó hoàn toàn không thể so với Tô Kỳ.
Giang