Từ Hải cùng Tần Kiến hai người là bạn học cấp ba, tốt nghiệp xong liền cùng nhau phấn đấu xây dựng sự nghiệp.
Tần Kiến có thể nói là con người xốc nổi, Từ Hải lại có tính cách chất phác thành thật.
Khi Từ Hải sinh ý còn chưa phát triển, Tần Kiến đã thành đại lão bản, Từ Hải cẩn cẩn trọng trọng khởi đầu từ việc trông coi một cửa hàng nhỏ, như quả cầu tuyết lớn dần lớn dần, từ từ mở rộng kinh doanh.
Tần Kiến do lừa đảo mà phải ngồi tù ba năm, khi ra tù đã không còn gì cả, Từ Hải thấy hắn đáng thương liền nhượng cho hắn một phần vật liệu đèn đóm để xây dựng lại sự nghiệp.
Từ Vị đối với Tần Kiến có ấn tượng đặc biệt sâu đậm, người chú này thường thường đến nhà cậu ăn cơm uống rượu, thời điểm về còn tiện tay lấy thuốc lá trong ngăn kéo đi.
"Ba con trước kia đầu tư gặp bất lợi, nợ rất nhiều tiền." Trần Linh nắm chặt ga giường, bọn họ đã rất tín nhiệm Tần Kiến, "Lão Tần nói hắn có thể tìm người giúp nhà chúng ta giải quyết khoản nợ này, bất quá ba con trên danh nghĩa không có thứ gì đáng giá, liền đem cửa hàng đổi người đứng tên sang Tần Kiến."
Từ Vị há miệng, trong lúc nhất thời không biết lấy từ gì để hình dung sự ngốc nghếch của ba mẹ.
"Hắn còn sợ bọn ta không tin, trước tiên đưa cho bọn ta 10 vạn đồng."
"Ba mẹ liền nhận mười vạn?"
"Không có, làm sao có thể nhận tiền của hắn?"
"Vậy làm sao ký thỏa thuận?"
"Thời điểm ký thỏa thuận cũng không phải như vậy, Tần Kiến đem hợp đồng sửa lại, ba con quá tín nhiệm hắn, liền không có nhìn kỹ hợp đồng."
"Chuyện này mẹ biết lúc nào? Mẹ biết còn theo ba đi đến đó? Còn đem xe cho hắn mượn?"
"Thời điểm hắn mượn xe mẹ không biết." Trần Linh là phụ nữ, nàng chỉ biết chăm sóc chồng con, nàng cũng không can dự vào công việc của chồng mình.
"Mẹ là buổi tối hôm đó lúc ăn cơm nghe ba con cùng Tần Kiến cãi nhau, mới biết chuyện này."
"Ba con có uống rượu?"
Trần Linh dừng lại bài giây, nói tiếp "Ba con quả thực có uống rượu."
"Uống nhiều hay ít? Có quá mức quy định về uống rượu lái xe không?"
Trần Linh sững sờ, nhìn Từ Vị, "Không phải đụng vào một chút thôi cũng coi như uống rượu lái xe?"
Từ Vị đối với chuyện này đã minh bạch, cậu đối với sự ngu ngơ đến nỗi bị lừa của ba mẹ thật không biết phải làm sao.
"Mẹ cũng uống rượu? Mẹ chẳng phải là không uống được rượu sao?"
"Mẹ chỉ chạm môi một chút, không biết làm sao ngày đó lại say lợi hại như vậy, lúc bọn họ cãi nhau ngay cả khí lực khuyên can mẹ cũng không có."
Nhân gia ơi! Mẹ là bị bỏ thuốc a!
"Mẹ chính là bị bỏ thuốc ngủ lúc ăn đi?"
"Không thể, rượu cùng thuốc ngủ không thể dùng cùng lúc."
Tần Kiến căn bản không sợ mẹ chết, hắn chỉ sợ mẹ không chết.
Xâu chuỗi việc này lại, nguyên nhân cũng chỉ vì 150 vạn, Từ Vị không rét mà run.
"Mẹ rốt cuộc khi đó còn hay mất đi ý thức?"
Trần Linh không nói lời nào, trí nhớ của nàng rất loạn, bị chấn thương ở đầu đối với nàng thương tổn rất lớn.
Từ Vị quả thực muốn đánh chính mình, cậu nhanh chóng giải quyết hậu sự cho ba, hiện tại không thể tìm chứng cứ.
Bỗng nhiên tay bị tóm lấy, Từ Vị ngẩng đầu nhìn mẹ.
"Phùng luật sư nói đi tìm chứng cứ, cậu ấy nhất định sẽ tìm được! Cậu ấy là luật sư giỏi, chắc chắn sẽ thắng kiện."
Từ Vị nhìn Trần Linh chốc lát, thở dài một hơi "Ba con trái pháp luật, nhà chúng ta dù có đập nhà bán sắt nhất định cũng gánh khoản nợ trên lưng.
Nếu như thật sự là bị mưu hại, con liều mạng cũng phải làm sạch thanh danh thuần khiết cho ba."
Trần Linh hoang mang lo sợ.
Từ Vị cắn răng "Chuyện này con nhất định sẽ tra ra được, dù phải trả bất cứ giá nào."
Từ Vị rời khỏi bệnh viện, gió đêm oi bức thổi tới cậu ra một thân mồ hôi.
Cậu tại trước cổng bệnh viện châm một điếu thuốc, hung hăng hút.
Cậu không muốn đi hỏi Tần Kiến cái gì, Tần Kiến hành sự cũng không cao minh, chăm ngàn chỗ hở, vẫn là lừa ba mẹ cậu.
Vì 150 vạn, tỉ mỉ bày kế ngụy tạo tai nạn xe cộ.
Khói thuốc hun đôi mắt Từ Vị cay xè, trầm mặc dài dằng dặc, Từ Vị đứng lên bắt một chiếc taxi.
Về nhà thôi, ngày mai sẽ là một ngày tốt hơn.
Ngày mai ra toà, sẽ cho được một cái kết quả.
Buổi tối Từ Vị mất ngủ, lăn lăn lộn lộn đến bốn giờ sáng mới ngủ được.
Mơ mơ màng màng bị chuông điện thoại réo, Từ Vị bắt máy "Alo?"
"Nhà cậu ở tầng mấy?"
"Tầng chín." Từ Vị ném điện thoại sang một bên, lần thứ hai rơi vào giấc mộng.
Chuông cửa kêu inh ỏi như đòi mạng.
Từ Vị chưa tỉnh ngủ, giãy dụa bò dậy đi mở cửa.
Nhìn rõ người đứng trước cửa, Từ Vị thộn người ra.
"Không mời ta đi vào? Hửm?"
Từ Vị nuốt khan, cắn môi đứng gọn sang một bên "Ngài làm sao...!Tìm tới nơi này?"
Chu Tư Dịch buổi tối cũng mất ngủ, sáng sớm chạy bộ 5km vẫn không thể ngủ được.
Mặt Từ Vị vẫn còn hằn đỏ do nằm nghiêng, Chu Tư Dịch bước vào trở tay đóng cửa lại, nhìn gian nhà ngổn ngang.
Phòng ốc không coi là nhỏ, nhưng bây giờ đâu đâu cũng bám bụi, bẩn lợi hại.
"Phòng của cậu ở đâu?"
"Chỗ này." Từ Vị dẫn theo Chu Tư Dịch đi tới trước cửa phòng của mình, đột nhiên cảnh giác, dừng lại quay đầu nhìn Chu Tư Dịch "Ngài muốn làm gì?"
Ngay lập tức Chu Tư Dịch liền từ phía sau ôm lấy cậu, Từ Vị ngẩn ra, cậu cũng không kịp giãy dụa, Chu Tư Dịch đá mạnh cửa phòng đem Từ Vị ném lên giường.
Từ Vị chưa tỉnh ngủ, thân thể phản ứng hơi trì độn, Chu Tư Dịch thừa dịp cháy nhà hôi của trực tiếp đem cậu áp trên giường.
Chu Tư Dịch cắn lên phía sau gáy Từ Vị, da dẻ xúc cảm rất tốt.
"Chu Tư Dịch!" Xấu hổ xen lẫn giận dữ, Từ Vị quả thực muốn nổi nóng.
"Hửm?" Chu Tư Dịch đưa tay xuống, Từ Vị cả người đều điên rồi, liều mạng dãy dụa.
"Ngài buông tay ra!"
Chu Tư Dịch sợ đụng vào vết thương của Từ Vị, liền đem tay hạ xuống ghìm lấy eo Từ Vị, vươn mình nằm xuống "Cùng ta nằm một lát, không muốn bị làm thì đừng có lộn xộn."
Từ Vị lập tức liền cứng người lại, cằm Chu Tư Dịch đặt tại đỉnh đầu của