"Dùng hết khả năng giúp cậu ấy thắng kiện." Chu Tư Dịch nhàn nhạt nói, "Không tiếc bất cứ giá nào."
Đầu bên kia điện thoại im lặng nửa ngày, Phùng Trình nói, "Tôi hiểu rồi."
"Chuyện này toàn quyền ủy thác hết cho cậu, không được để cho Từ Vị lộ diện." Chu Tư Dịch nói, "Sẽ ảnh hướng tới tiền đồ của cậu ấy."
Từ Vị còn nhỏ, tương lai của cậu vô lượng, không thích hợp xuất đầu lộ diện quá sớm.
"Được."
Chu Tư Dịch cúp điện thoại, điện thoại Từ Vị vẫn là cái cũ, màn hình có một vết nứt.
Chu Tư Dịch trả lại điện thoại cho Từ Vị, cậu vẫn đang ngủ, mặt nghiêng vào trong.
Ngũ quan Từ Vị thiên về nam tính, mày kiếm mắt sao, Chu Tư Dịch chạm khẽ vào môi Từ Vị.
Từ Vị đột nhiên mở mắt ra, mắt của cậu đen láy, tựa như phát ra ánh sáng.
Ngón tay Chu Tư Dịch vẫn đặt trên môi Từ Vị, bốn mắt chạm nhau.
"Tỉnh ngủ?" Chu Tư Dịch mở miệng, đồng thời dời tay đi.
Mắt Từ Vị dần dần lay động, cậu mới vừa là chưa tỉnh ngủ.
Ngồi dậy xoa xoa đầu, cảnh giác nhìn Chu Tư Dịch, "Chu tổng."
Chu Tư Dịch chỉ chỉ điện thoại trên đầu giường, "Ban nãy Phùng Trình gọi điện cho cậu."
Từ Vị ngây ra một lúc mới phản ứng lại vội vã đi lấy điện thoại, "Mấy giờ rồi? Tôi có phải đã bỏ lỡ phiên toà rồi?"
"Cậu không cần ra mặt." Chu Tư Dịch chỉnh lý quần áo, dự định rời đi.
"A?" Từ Vị choáng váng, "Tại sao?"
Chu Tư Dịch đi tới cửa đột nhiên xoay người lại, "Cậu nghĩ vụ kiện này nếu Phùng Trình không thắng thì cậu đứng ra có ích gì, không thành công thì hắn cũng nên nghỉ việc đi." Chu Tư Dịch dừng lại, châm chọc nói, "Cuốn gói lăn về nhà trồng trọt thôi."
Từ Vị "..."
"Rời giường, xuất môn đi ăn sáng." Chu Tư Dịch đói bụng.
Khi hắn đói bụng tâm tình liền đặc biệt kém, cũng không có quá nhiều kiên nhẫn.
Kỳ thực thời điểm Chu Tư Dịch nhận điện thoại Từ Vị tỉnh rồi, thế nhưng hoàn cảnh quá lúng túng, Từ Vị không dám mở mắt.
Mím mím môi, Từ Vị lục đục xuống giường mang dép "Ồ."
Từ Vị tiến vào phòng rửa tay rửa mặt đánh răng, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, giơ tay vỗ vỗ mặt.
Thở ra một hơi, sụp vai đổi Tshirt cùng quần bò sáng màu.
Tối qua ngủ cậu không thay quần áo, cả người đã có mùi mồ hôi, phi thường khó ngửi.
Thật không biết Chu Tư Dịch có tật xấu gì, cư nhiên ôm cậu một thân mồ hôi còn ngủ say.
Từ Vị kéo cửa đi ra ngoài liền thấy Chu Tư Dịch bên ban công hút thuốc, Từ Vị lập tức nhìn đến chiếc quần lót của chính mình đang phơi lơ lửng trên đầu Chu Tư Dịch, nhất thời mặt đỏ tới mang tai chạy gấp tới.
Chu Tư Dịch quá cao, cơ hồ cao bằng giá phơi đồ kia.
Cái này rất lúng túng rồi.
Từ Vị vọt tới đẩy cửa ra, Chu Tư Dịch dập tắt thuốc quay đầu lại, con ngươi trầm thuý sâu không thấy đáy, "Có chuyện gì?"
Từ Vị chết đứng, gật đầu.
Dư quang nhìn về phía quần lót, quần áo của cậu đều do mẹ mua, còn in nhân vật hoạt hình.
Chu Tư Dịch đem tàn thuốc ném vào thùng rác, quay đầu liếc nhìn quần lót treo trên móc, "Voi lớn?"
Từ Vị lướt qua Chu Tư Dịch đem quần lót vò thành cục nắm trong lòng bàn tay, nhanh chóng trở về phòng ngủ nhét quần lót vào tủ, sau đó cúi thấp đầu đi ra, "Gần nhà tôi không có thứ gì ngon lành cả, ngài muốn ăn cái gì?"
Tâm tình Từ Vị rất phức tạp, trải qua một ngày một đêm bình tĩnh, cậu đã không còn tức giận như trước.
"Cậu mời." Chu Tư Dịch một tay đút túi, đi ra ngoài trước.
Mời anh ăn cái đậu xanh!
Từ Vị ừ một tiếng, cầm lấy chìa khoá xuất môn, hai người tiến vào thang máy.
"Tiểu Từ?"
Từ Vị ngẩng đầu nhìn đến trong thang máy là một a di*, gật gật đầu, "Sớm hảo."
(a di: dì hàng xóm)
Cậu ấn nút đóng cửa thang máy, đi tới một bên đứng.
"Nghe nói con thôi học rồi?"
Từ Vị cảm nhận được bầu không khí bị đè nén trong thang máy, khiến người ta khó có thể chịu đựng, "Vâng."
"Nhỏ như vậy mà thôi học sau này làm cái gì đây?" A di kia giọng the thé, "Bây giờ phục vụ bưng đĩa cũng cần có trình độ nhất định, không có học thức thì có thể làm gì?"
Chu Tư Dịch nhìn nàng.
Nữ nhân nói chuyện vẩn vơ, nhưng trong mắt lại mang ý trào phúng, cao cao tại thượng.
Đây thực sự là xã hội, là đời sống hiện thực, tất cả mọi người đều như vậy.
"Cũng may con cũng không làm cái công việc bưng bê kia." Từ Vị hất cằm lên, cười khẽ, "Cảm ơn dì."
Thang máy dừng lại tại tầng một, Từ Vị đi ra ngoài trước.
Cậu rất sĩ diện, nhưng ở trước mặt Chu Tư Dịch, Từ Vị một chút mặt mũi đều không có, nội tình đảo lộn.
"Từ Vị."
Từ Vị ngẩng đầu, Chu Tư Dịch ném chìa kháo xe cho cậu, "Lái xe đi."
Từ Vị luống xuống tay chân tiếp được chìa khoá xe, Chu Tư Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, con ngươi đẹp đẽ tỏa ra ánh sáng lung linh.
Từ Vị nhìn đến sững sờ, thế giới xung quanh Chu Tư Dịch đều trở nên ảm đạm phai mờ.
"A?"
"Đi."
Từ Vị hoàn hồn, trên mặt nóng ran, nhanh chóng xoay người sang hướng khác.
Xe Chu Tư Dịch quá phong cách, đậu trong gara đặc biệt nổi bật, tựa thiên nga đứng cạnh bầy gà.
Từ Vị kéo mở cửa xe đi lên, lại là một chiếc xe mới, Chu Tư Dịch đến cùng có bao nhiêu cái xe? Từ Vị sờ sờ vô-lăng, khởi động động cơ lái đến trước mặt Chu Tư Dịch.
Hắn lên xe, vừa vặn a di kia cũng đi tới.
"Ai nha? Tiểu Từ con mua xe rồi? Đây là hãng xe gì? Hải mã?"
Từ Vị trên mặt nóng lên, vừa định giải thích, Chu Tư Dịch một bên gật đầu, "Hải mã."
Ra hiệu Từ Vị lái xe, Từ Vị nói, "Con còn có việc, phải đi trước rồi."
Rời khỏi tiểu khu, Từ Vị còn chút ngượng ngùng, mới vừa a di kia hiểu lầm xe này là của cậu, cậu còn không có giải thích, thật đê tiện đi.
"Aston Martin rất nhiều người chưa từng thấy." Từ Vị nói, "Dì ấy nhận lầm."
"Hải mã là nhãn hiệu gì?"
"Mazda, thân thích của nàng có Mazda Hải Nam, liền nhận lầm." Từ Vị nói, "Ngài muốn ăn cái gì? Gần đây có một nhà làm đậu hũ cũng được lắm."
Chu Tư Dịch cười đến híp mắt