Từ Vị bị Chu Tư Dịch chèn ép lên thân xe đến nghẹt thở, tiếng cười trầm thấp bên tai thiêu đốt tâm trí Từ Vị, "Thích không? Hửm?"
Từ Vị đẩy Chu Tư Dịch ra, quay mặt đi, "Nơi này có camera."
"Đây là địa bàn của ta."
Ngài thì giỏi rồi!
Từ Vị lau lau môi, chợt nhận ra viên kẹo không còn trong miệng mình, quay sang nhìn Chu Tư Dịch, hắn nhếch miệng lên, lộ ra viên kẹo nằm gọn trong khoang miệng, "Nơi này."
Cổ Từ Vị bắt đầu nóng ran, dời mắt ra hướng khác.
"Tôi không có hỏi cái đó."
Chu Tư Dịch luôn mang theo kẹo bên mình như vậy?
Chu Tư Dịch cắn nát viên kẹo, đôi mắt đẹp đẽ nheo lại, "Thật ngọt."
Từ Vị mặt đỏ lên, ho khan một tiếng.
Chu Tư Dịch thật yêu thích Từ Vị như vậy, trong sáng thuần khiết, hắn nắm chặt tay Từ Vị, cơ hồ muốn cắn lấy đôi môi cậu, "Còn một miếng."
Đệt đệt đệt!
Từ Vị đẩy hắn ra, "Tôi không thích kẹo."
Vậy thì thật đáng tiếc.
Chu Tư Dịch xoa đầu Từ Vị, tại trán cậu hôn một cái, "Lên xe."
Từ Vị nhìn Chu Tư Dịch một chút, hắn nghiêng nghiêng ngả ngả kéo cửa xe, Từ Vị cứ đứng vậy cũng không nên.
Thế nhưng lên xe hắn muốn làm gì? Chu Tư Dịch là đòi cái món nợ kia?
Từ Vị kinh sợ chít chít lên xe, Chu Tư Dịch đưa cho cậu một cái kẹo cao su, "Mới vừa hút thuốc lá?"
Chu Tư Dịch là ngửi thấy trong miệng cậu có mùi thuốc lá? Có phải hay không có mùi hôi? Mặt Từ Vị thêm một tầng hồng hồng, lại có chút tự ti.
Từ Vị cúi đầu bóc bỏ vỏ kẹo cao su đưa vào miệng, Chu Tư Dịch đánh xe ra khỏi tầng hầm.
Chu Tư Dịch lại thay chiếc xe khác, cái này so với cái trước còn đắt hơn.
Đến cùng hắn có bao nhiêu chiếc xe? Kẹo cao su cũng là vị dâu tây, Chu Tư Dịch hắn chính là thích dâu tây đi?
Đoạn môi lưỡi nóng bỏng khi nãy còn chưa phai, điện thoại đing một tiếng, Từ Vị cầm lên thì thấy hiển thị người gửi tin nhắn là lão Miêu, "Cậu đang ở đâu? Tối đi ăn với tôi."
"Tôi phải về nhà trước."
Điện thoại vang lên tiếng nhạc chuông quen thuộc, Từ Vị giật mình, đánh mắt sang nhìn Chu Tư Dịch rồi mới tiếp điện thoại, "Lão Miêu."
"Đi nhanh như vậy? Quần áo cũng không thay?"
"Trong nhà có việc."
"Cơm tối cũng không ăn?"
"Không cần."
"Quản lý Lưu nói có thể ký hợp đồng tạm thời với tôi, hai tháng tại Bạch Nhật Mộng." Lão Miêu nói, "Cảm ơn cậu."
"Đột nhiên khách khí như vậy, dở chứng?" Từ Vị còn muốn oán hắn một câu, bỗng nhiên nghĩ tới đang ở trong xe Chu Tư Dịch, lập tức thu lại cảm xúc, "Tôi thì làm gì có quyền lên tiếng, đó là công việc mà cậu tự mình giành lấy."
"Thôi vậy, ngày mai gặp mặt nói chuyện."
Cúp điện thoại, Từ Vị đem di động cất vào trong túi quần.
Bầu không khí trong xe có chút bí bách, Từ Vị nằm nhoài trên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Không biết lựa chọn như thế nào mới là đúng? Lựa chọn như thế nào là sai? Cậu không thích lựa chọn, có thể bị đẩy đến nước này.
Xe đến Lan Loan, Từ Vị lập tức căng thẳng.
Chu Tư Dịch định làm thật?
Dừng xe, Chu Tư Dịch xuống xe trước, Từ Vị tim đập chân run, nhất thời có chút hoang mang lo sợ.
"Từ Vị."
Từ Vị hoàn hồn lập tức xuống xe đi theo sau, đèn đường lẳng lặng sáng, hoàng hôn ấm áp.
Từ Vị nhìn hoa tường vi đua nở kiều diễm trong sân, xa xa tiếng côn trùng kêu.
"Vào đi."
Chu Tư Dịch vào nhà trước, mở đèn.
Từ Vị sau đó đi vào, ngẩng đầu lên, "Chu ______ "
"Muốn tắm?"
Đầu Từ Vị ong một tiếng, cảm thấy chính mình đang lâm vào một không gian nghẹt thở, cậu co duỗi ngón tay, "Tôi không biết."
Từ Vị nghe thấy tiếng cười của Chu Tư Dịch, tiếng nói hắn trầm thấp, ý tứ sâu xa, "Cậu muốn tắm hay không cũng không biết?"
Từ Vị trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch.
Từ Vị nuốt nước bọt, Chu Tư Dịch tiện tay ném chìa khoá xe lên bàn, cạch một tiếng, hắn hướng Từ Vị đi tới, "Vậy không tắm."
Gió từ cửa thổi vào, cánh cửa phía sau đóng lại thật mạnh.
Từ Vị lập tức rơi vào trong lồng ngực Chu Tư Dịch, Chu Tư Dịch cúi đầu hôn lên trán Từ Vị, ngón tay lướt qua cổ cậu, "Rất hồi hộp? Hửm?"
Từ Vị căng thẳng đến phát điên rồi, nhưng cậu không muốn thừa nhận, liền lựa chọn tiếp tục trầm mặc.
Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị, lông mi cậu khẽ rung rinh, đáng yêu đến cực điểm.
Ôm ngang Từ Vị lên, nhanh chân lên lầu, đây là lần thứ hai Từ Vị bị Chu Tư Dịch ôm, cậu tóm lấy cổ áo của Chu Tư Dịch.
Từ Vị dù gầy nhưng cũng hơn 50 cân, Chu Tư Dịch khí lực thật là lớn.
"Dịch ca?"
Đèn không bật, hành lang lầu hai tối tăm.
"Hửm?"
Chu Tư Dịch đá văng cửa phòng ngủ, giây tiếp theo ném Từ Vị lên giường, Chu Tư Dịch bật công tắc đèn.
Từ Vị từ phía sau ôm lấy eo Chu Tư Dịch, thanh âm run rẩy, "Không muốn bật đèn."
Chu Tư Dịch dừng lại, nắm chặt tay Từ Vị, xoay người.
"Sợ rồi?"
Từ Vị không nói lời nào, lớn đầu vậy nhưng còn rất dễ thẹn thùng.
Chu Tư Dịch vừa cười, vừa ôn ôn nhu nhu nhấm nháp tư vị ngọt ngào từ trong miệng Từ Vị, sau đó buông ra,"Thật sự sợ như vậy? Hửm?"
Từ Vị cơ thể càng căng thẳng.
"Thả lỏng." Chu Tư Dịch một bên thân thân Từ Vị, một bên lục lọi.
"Không có gì đáng sợ."
Chu Tư Dịch an ủi Từ Vị, trong lòng cũng không hề chắc chắn.
Tật xấu của Chu Tư Dịch rất lớn, hắn không giỏi chăm sóc cho người khác.
Mấy năm qua nhìn như phóng túng, thực chất lại không có ai có thể chân chính gần gũi.
Hắn thực kén chọn, thấy ai cũng đều buồn nôn.
Từ Vị là người duy nhất hắn cảm thấy thú vị, đem người lừa gạt tới bên mình, đem tư liệu về người ta điều tra thật rõ.
Có thể hiện thực cùng tưởng tượng chênh lệch thật lớn, làm đủ thứ để bắt người ta đến bên cạnh.
Chu Tư Dịch luống cuống tay chân, trong bóng tối cũng không thấy rõ biểu tình của Từ Vị, Chu Tư Dịch ghé sát tai Từ Vị, "Không nên kích động."
Kết quả Chu Tư Dịch so với Từ Vị càng căng thẳng hơn, ra một thân mồ hôi, hai người dính vào nhau.
"Đau không?" Chu Tư Dịch cố nén, hôn lên gáy Từ Vị, "Hửm."
Từ Vị nắm lấy tay Chu Tư Dịch, không phát ra tiếng kêu bảo trì sự trầm mặc.
"Đau thì