“Không cần!” Từ Vị hô lớn, mặt dần nhuốm sắc hồng.
Bên ngoài im lặng trong chốc lát, sau đó là thanh âm ôn hoà của Chu Tư Dịch, “Tắm cẩn thận, tránh vết thương trên cánh tay.”
Ai thèm để ý đến hắn chứ!
Từ Vị nhìn quần vẫn còn nửa mặc nửa cởi, trực tiếp cởi ra ném sang một bên, đi tới mở nước tắm rửa.
Chỗ này dù sao cũng không phải dùng để làm loại chuyện này, mặc dù đêm qua Chu Tư Dịch cố ý dùng rất nhiều dầu bôi trơn.
Tắm xong Từ Vị mới phát hiện không có quần áo để thay, mở tủ ra chọn một bộ áo tắm thoạt nhìn sạch sẽ, nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn mặc vào.
Từ Vị mắc chứng khiết phích nhẹ, đặc biệt chán ghét mặc đồ của người khác.
Cậu buộc dây áo sau đó đi ra ngoài liền thấy Chu Tư Dịch đứng cạnh cửa sổ uống cafe, hắn đại khái cũng vừa tắm xong, mái tóc ướt nhẹp, vài giọt nước thỉnh thoảng còn lăn xuống.
Màu tóc đen đặc biệt đối lập với màu da, Từ Vị cố ý nhìn nhiều một chút, nhớ đến bộ dáng thở dốc tối qua của hắn, tâm can như bị mèo cào qua, vô cùng ngứa ngáy.
Từ Vị nợ hắn hai triệu, như vậy đã trả xong chưa.
Ánh mặt trời lọt qua cửa sổ chiếu đến, Chu Tư Dịch lặng người ngồi đó lại tựa “Trích Tiên”.
Sống mũi cao thẳng, lông mi dày đặc, ở dưới là đôi mắt tinh xảo.
(Trích Tiên: Thần tiên ở trần gian)
“Xong rồi?”
Từ Vị ừ nhẹ một tiếng, “Anh có quần áo không?
Từ Vị mặc áo ngủ của hắn, Chu Tư Dịch nhìn mắt cá chân lộ ra của cậu, lại hồi tưởng cảnh tượng kinh diễm tối qua, quả là một hồi ức sâu đậm đáng nhớ.
“Bên cạnh là phòng chứa quần áo.” Chu Tư Dịch nhàn nhạt nói, đôi mắt không rời khỏi người cậu, uống một ngụm cà phê ngọt lịm.
Chu Tư Dịch vô cùng yêu thích café nhiều đường.
Ánh nắng sáng sớm không hề oi bức, Chu Tư Dịch uống hết café còn lại trong cốc, đứng dậy, “Tôi dẫn cậu đi.”
“Cảm ơn.”
Chu Tư Dịch sang phòng bên cạnh, kéo mở cửa ra, “Sơmi được không? Vẫn là màu trắng hợp với cậu.”
Từ Vị há hốc miệng, đầu xuất hiện một chữ, đệt!
Đây còn vượt ngoài sức tưởng tượng nghèo nàn của cậu, phòng trưng đồ của hắn so với cả gian nhà của cậu còn rộng hơn mấy phần.
“Cậu muốn loại nào?” Chu Tư Dịch chọn một tủ quần áo trong số đó, “Có áo trong chưa?”
Từ Vị nhìn tủ đồ cao ba mét, rực rỡ chói mắt.
“Ồ.”
“Đây là tủ quần áo của cậu.” Chu Tư Dịch lại mở một cái tủ khác, bên trong một hàng quần áo ngăn nắp chỉnh tề.
“Hả?”
“Tôi nói Vương Á đi mua mấy bộ, cậu không thích kiểu này thì tôi sẽ mua thêm.”
Từ Vị hốt hoảng, “Vương Á cũng biết?”
“Sao vậy?”
Từ Vị nắm chặt bàn tay, có phải ai cũng biết cậu và Chu Tư Dịch chính là mối quan hệ không trong sáng kia? Hay lắm, Chu Tư Dịch cái tên miệng rộng này!
Tuỳ ý lấy xuống một bộ đồ, Từ Vị ôm quần áo đi thay.
Vừa rồi bản thân tức giận cái gì?
Chu Tư Dịch chẳng hiểu ra làm sao, “Từ Vị!”
Từ Vị sải bước càng nhanh, chạy về phòng ngủ.
Tiểu thụ trong tiểu thuyết sau đêm đầu tiên không phải đều sống dở chết dở sao? Hay Từ Vị có thiên phú dị bẩm?
Chu Tư Dịch híp mắt, cậu ấy đang nghĩ gì?
Thay xong quần áo, Từ Vị cắn răng chịu đựng địa phương đang không ổn kia, siêu vẹo bước xuống lầu, đã chín giờ sáng, cậu vậy mà ngủ quên.
“Mau tới ăn cơm.”
Từ Vị căng cả da đầu, dừng bước, mím chặt môi.
“Tôi phải về.”
“Ăn xong tôi đưa cậu về.” Chu Tư Dịch cũng đã thay quần áo, sơmi hồng nhạt cùng quần dài màu đen, trên mũi là mắt kính gọng vàng, kính kết hợp với khuôn mặt kia phi thường có hiệu quả thầm mỹ.
“Không cần đâu.”
“Lại đây.” Giọng hắn đè xuống, “Từ Vị.”
Từ Vị trầm mặc chốc lát, nếu không chịu ngồi xuống ăn bữa cơm thì sẽ như thế nào, cậu đi tới kéo ghế tựa ra ngồi xuống, Chu Tư Dịch đem một phần cháo đẩy tới trước mặt cậu, “Ăn đi.”
“Anh cận bao nhiêu độ?” Từ Vị nhín kính trên mặt Chu Tư Dịch phi thường chướng mắt, hắn cứ thế mà ăn sẽ không bị hơi nóng làm mờ tầm nhìn đi?
“Tôi không cận.” Chu Tư Dịch đặt kính sang một bên, ngước mắt, nhìn Từ Vị một cách chăm chú, “Làm sao?”
Cậu không trả lời câu hỏi, cúi đầu ăn cháo.
Chu Tư Dịch vẫn chưa tỉnh ngủ, không có hứng ăn, ngồi gắp thức ăn vào bát Từ Vị, “Chăm sóc mẹ xong cậu có quay lại đây không?”
“Tôi không muốn thuê người chăm sóc.” Từ Vị nói, “Tôi có thể chăm sóc bà.”
Chu Tư Dịch híp mắt, trong ánh mắt loé lên nguy hiểm, ngay thời khắc Từ Vị ngước lên nhìn ánh mắt đó liền trở nên ôn hoà.
“Cậu ban đêm làm việc, ban ngày chăm sóc mẹ, nhớ chú ý sức khoẻ.”
“Ừm.”
Cậu nhanh chóng uống hết ly sữa, đứng lên, “Tôi phải đi rồi.”
Chu Tư Dịch lấy giấy lau tay, cũng đứng dậy, “Đi thôi.”
Từ Vị dừng bước, “Anh _____ “
“Sao vậy?”
Từ Vị nuốt khan, bàn tay cuộn thành nắm đấm, “Không phải kết thúc rồi sao?”
“Hả?” Ánh mắt Chu Tư Dịch sắc bén bắn qua.
Cậu lúng túng vài giây, lỡ phi lao rồi phải theo đến cùng, “Chuyện đêm qua xong rồi, chúng ta không phải nên kết thúc sao?”
Tay Chu Tư Dịch đang lấy chìa khoá liền ngưng giữa không trung, quay đầu nhíu mày nhìn Từ Vị, “Ai nói với cậu như vậy?”
Ngữ khí Chu Tư Dịch lạnh xuống, chẳng trách tên nhóc này nghe lời như thế, chút quan tâm ấm áp ban sáng của hắn bị cậu ném ở xó nào rồi.
Vật nhỏ này, thật đáng giận, con ngươi lạnh lẽo liếc nhìn Từ Vị.
“Cậu..”
Chu Tư Dịch như hung thần ác sát tiến đến bên Từ Vị, cậu cấp tốc lùi về phía sau.
Chu Tư Dịch nắm chặt cằm Từ Vị, đè cậu lên tường, Từ Vị bị đụng mạnh vào cạnh tủ phía sau, a một tiếng, Chu Tư Dịch vội vã buông Từ Vị ra, xoay lưng cậu lại, “Bị đụng trúng rồi?”
Từ Vị lướt qua tay Chu Tư Dịch, “Chu tổng.”
Từ Vị không biết Chu Tư Dịch đang nghĩ gì, con người của hắn quá khó đoán.
“Anh cho rằng chúng ta là bạn giường à?”
Sắc mặt Chu Tư Dịch hiện tại trở nên đặc biệt khó coi.
Chu Tư Dịch cho cậu hai triệu, khiến cậu phải về nhà tẩy rửa sạch sẽ cái mông sẵn sàng chờ đợi.
“Không phải sao, Chu tổng?”
“Con mẹ cậu!” Chu Tư Dịch tức đến văng tục, nổi giận đùng đùng quay người đi vào nhà, đi được nửa đường liền