Sau khi Chu Linh rời đi Cố Giai Thụy phải mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh, anh cố gắng trấn tỉnh bản thân rồi thầm nghĩ:
- Linh Nhi nói sẽ nghe giải thích, cố ấy sẽ nghe gửi thích chứ không bỏ đi! Cố Giai Thụy, Linh Nhi đang cho mày cơ hội.
Phải biết nắm lấy!
Dòng suy nghĩ vừa dứt thì đằng sau một vòng tay khẽ choàng qua ôm lấy cơ thể Cố Giai Thụy khiến anh giật bắn mình.
Giọng nói Thẩm Mộng Dao bắt đầu vang lên kèm theo là tiếng khóc thút thít:
- Thụy ca ca, sao anh lại đẩy em? Anh làm em đau đấy!
Nói rồi cô ta tựa đầu vào vai anh, từ phía đằng sau Thẩm Mộng Dao áp sát cơ thể vào tấm lưng rộng của Cố Giai Thụy.
Cố gắng kìm nén bản thân để không bị mất kiểm soát, Cố Giai Thụy nắm chặt hai tay rồi mạnh mẽ vùng ra khoải cái ôm của người phụ nữ.
Anh chậm rãi xoay người lại đối diện với Thẩm Mộng Dao, khẽ hít thở nột hơi thật sâu đủ để giữ vững lý trí.
Thẩm Mộng Dao bị từ chối dù vô cùng bực dọc nhưng vẫn cố gắng tỏ ra yếu đuối, cô ta nhập vai vào một vô gái nhỏ đưa tay khẽ lau nước mắt thút thít hỏi:
- Thụy ca ca, anh ghét em sao? Chẳng lẽ Mộng Dao không đủ tốt để anh thích? Em đã làm gì sai sao? Anh nói đi Mộng Dao nhất định sẽ sửa.
Lời nói của Thẩm Mộng Dao vừa thoát ra đã khiến Cố Giai Thụy phải lập tức hít khí lạnh, anh nhắm mắt cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.
Nói thật những lời nói sến súa vừa rồi khiến anh cảm thấy rất ghe tởm, anh không cách nào chịu được bộ dạng giả tạo của Thẩm Mộng Dao.
Ngay lúc này Cố Giai Thụy đang cảm thấy rất ngột ngạt, anh cảm giác chỉ cần đứng đây một phút nữa thôi có thể bản thân sẽ chết.
Cái điệu bộ giả tạo của Thẩm Mộng Dao thật sự khiến anh rất buồn nôn nhưng vì đại cuộc vẫn phải cố gắng nhịn lại.
Cố Giai Thụy ghét bỏ nhìn Thẩm Mộng Dao, anh nắm chặt hai tay khó khắn thốt ra từng chữ:
- Thẩm Mộng Dao, chuyện ngày hôm nay cô làm đã thật sự khiến tôi không thể nào chấp nhận được nữa.
Hợp đồng này tôi không ký nữa, cô hãy mang về đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Thẩm Mộng Dao nghe vậy thì thoáng hơi sững sờ, cô đứng hình mất mấy giây rồi lại bày ra bộ dạng ủy khuất nói:
- Anh...!anh ghét em đến vậy sao?
- Đúng! Cô thật sự khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm.
Ghê tởm tới mức tôi không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.
- Thụy ca ca, anh nói gì vậy? Sao anh có thể nói vậy?
- Làm ơn đừng gọi tôi là Thụy ca ca, nó làm tôi cảm thấy buồn nôn lắm! Điệu bộ này của cô làm tôi cảm thấy rất ghét bỏ nên làm ơn đừng lại gần tôi.
- Cố Giai Thụy, anh vì co đàn bà đó mà từ chối em? Con đàn bà đó có gì tốt? Nó có chỗ nào hơn em?
Đến lúc này Cố Giai Thụy thật sự không còn cách nào nhịn được nữa, đối với anh Chu Linh chính là giới hạn cuối cùng mà không ai được phép động vào, đó gọi là