Về đến nhà việc đầu tiên Cố Giai Thụy làm là chạy thẳng lên lầu tìm Chu Linh, anh đứng trước cửa phòng cô chần chừ một hồi cuối cùng cũng đưa tay gõ cửa.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo sau là tiếng gọi:
- Linh Nhi, là anh đây! Em mở cửa cho anh có được không?
Tích tắc tích tắc
1 phút, 2 phút trôi qua căn phòng và cả dãy hành lang vẫn chìm trong im lặng.
Cố Giai Thụy thấy vậy thì có hơi hụt hẫng cất tiếng gọi lần nữa:
- Linh Nhi! Mèo con nhỏ của anh, em có thể nghe anh giải thích không? Một chút thôi cũng được!
Thời gian chậm rãi trôi qua, cả dãy hành lang vẫn chìm trong im lặng, Cố Giai Thụy khẽ thở dài.
Hơn ai hết anh hiểu rằng nỗi đau lần này có lẽ quá lớn, có lẽ nó đã quá sức chịu đựng với bé con của anh, nhưng anh mong cô không từ bỏ.
Chỉ cần Chu Linh không từ bỏ thì Cố Giai Thụy vẫn có cơ hội, anh đứng bên ngoài mà trái tim cứ không ngừng rộn rạo.
Két
Âm thanh của cánh cửa khẽ vang lên và theo sau là hình bóng quen thuộc, Chu Linh lặng lẽ đứng sau cánh cửa cuối gầm mặt.
Đôi vai run lên từng hồi làm trái tim Cố Giai Thụy cũng quặn lên từng đợt, Chu Linh khẽ ngẩng đầu nhìn Cố Giai Thụy, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp nhìn thẳng vào anh tựa như từng vết dao cứa mạnh lên trái tim anh làm nó rỉ máu.
Thấy Cố Giai Thụy, Chu Linh khẽ hít một hơi thật sâu rồi từ tốn nói:
- Anh vào đi!
Nói rồi Chu Linh quay bước vào phòng để Cố Giai Thụy theo sau, trái tim anh bây giờ bỗng có cảm giác vui đến lạ.
Khoảnh khắc cô cho phép anh bước vào phòng, khoảnh khắc cô cho phép anh được giải thích đã mang đến cho Cố Giai Thụy sự hi vọng.
Niềm hi vọng này như ánh sáng đã cứu rỗi cuộc đời anh vào 20 năm trước.
Nghĩ rồi Cố Giai Thụy bước đến bên cạnh Chu Linh, anh ngồi xuống chiếc giường nơi cô gái nhỏ của đang gục mặt khóc.
Bàn tay Cố Giai Thụy khẽ choàng qua ôm lấy vai Chu Linh, ngón tay anh di chuyển chậm rãi trên gò má cô khẽ lau đi những giọt nước mắt.
Anh đưa tay vuốt nhẹ lưng Chu Linh, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Linh Nhi, em sẽ nghe anh giải thích có đúng không?
Nghe Cố Giai Thụy hỏi Chu Linh khẽ im lặng, cô hít một hơi thật sâu nhắm mắt cố giữ sự tỉnh táo.
Tiếng nấc vang lên nhè nhẹ kèm theo đó là câu trả lời:
- Anh nói đi!
Được Chu Linh cho phép lúc này Cố Giai Thụy mới tiếp tục mở miệng, anh vẫn ánh mắt dịu dàng khẽ nhìn Chu Linh hỏi:
- Em muốn anh giải thích cái gì anh đều sẽ giải thích hết cho nên em đừng buồn nữa có được không?
Khẽ thở dài Chu Linh ngồi thẳng dậy, cô để Cố Giai Thụy đối diện với mình rồi nhỏ giọng hỏi:
- A Thụy, anh sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của em chứ?
- Ừm!
- Toàn bộ đều phải thật lòng!
- Anh hứa!
Nhận được lời đảm bảo Chu Linh lặng lẽ gật đầu, cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh bắt đầu đưa ra câu hỏi:
- A Thụy, anh yêu em không?
Nhận