Editor: QN
27/12/2021
Chương 20: Chị trâu
O(∩_∩)OO(∩_∩)OO(∩_∩)OO(∩_∩)OO(∩_∩)OO(∩_∩)OO(∩_∩)O
Tiểu cánh cụt hiếm khi an tĩnh ngoan ngoãn, Triều Lộc đơn nhiên không khách khí bế nó lên xoa xoa,
"Ký chủ, ký chủ. Chị không để ý đến em à?"
Triều Lộc lúc này mới nhớ tới mình còn có hệ thống, như không có việc gì tiếp tục nói chuyện.
"Cột truyện tiếp theo là gì?"
"À..... dựa theo cốt truyện của "Diễn viên hãy nhắm mắt": Sầm Tiểu Mộc và Văn Thù Nhi là 2 nữ chính chuẩn bị cùng công tử Sở gia Sở Lâm Bắc trình diễn màn cẩu huyết tình tay ba"
Nhưng hiện tại Sầm Tiểu Mộc đã chết, cốt truyện đã hoàn toàn rối loạn.
"Là tại tôi tham gia à?" Triều Lộc hỏi.
"Em lại cảm thấy không phải do ký chủ~ Em thấy có người xâm nhập hậu trường tổ tiết mục can thiệp vào cốt truyện 'thiên kim thật giả'"
Triều Lộc kinh ngạc nhướng mày "Ai?"
"Em không tra được"
"Phần bị can thiệp trong cột truyện là gì?"
"Không rõ"
Trầm mặc.
Qua một lát, Triều Lộc tiếp tục ăn khoai tây xem tivi
Hệ thống "?"
"Chị không lo lắng à?!" Ta tìm cho mình cái kí chủ gì đây.
"Lo thì có ích gì?" Triều Lộc trong đầu trả lời "Dù sao nhiệm vụ của tôi là tích góp giá trị gà gáy, nhanh nha về mạt thế thì dì nhỏ"
Còn chuyện khác không liên quan tới tôi.
Hệ thống chậm rãi phun ra hai chữ "......Chị trâu"
Xem xong một tập, thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, Triều Lộc thu dọn đồ, tính đem tiểu cánh cụt ra ngoài.
Cũng không biết vì sao tiểu cánh cụt của cô nhìn lại có chút ngốc ngốc, thoạt nhìn đặc biệt thành thật, đặc biệt ngoan lại luôn chôn đầu vào cái cổ không nhìn cô.
Triều Lộc "?"
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên mình đi học, sợ không kịp thời gian nên Triều Lộc cũng không nghĩ nhiều.
Phòng thí nghiệm sinh vật TYV ở phía Tây Bắc trường đại học Đông Nhân, chiếm cả một tòa nhà.
Vừa bước vào khu nhà đã thiếu chút nữa đụng phải se lăn.
Cô nhanh chân giữ cái xe lăn lại, một tay đỡ xe, một tay đỡ người ngồi trên đấy "Bạn không sao chứ?"
Đó là một thanh niên anh tuần. Khi Triều Lộc nói chuyện, mái tóc như rong biển lơ đãng cọ qua mặt hắn.
Thanh niên "......"
Trên gương mặt tái nhợt của thanh niên dễ dàng nhìn thấy đã xuất hiện một vệt đỏ ửng "Không không sao"
"Có cần mình giúp bạn không?" Triều Lộc nhìn xuống cầu thang phía dưới.
"Không, không cần" Dứt lời, thanh niên vội lăn xe đi, nhẹ nhàng đi xuống.
"Trên đường cẩn thận" Thấy thanh niên không có việc gì, Triều Lộc liền xoay người rời đi.
"Chờ một chút" Thanh niên ở đằng sau gọi cô lại "Tôi, tôi chưa từng thấy cậu, cậu là...."
"Học sinh mới chuyển tới"
Thanh niên hơi hé miệng, hắn tựa hồ muốn nói cái gì nữa thì bóng dàng Triều Lộc đã không thấy nữa.
"A Nghiêu, A Nghiêu, nghe rõ trả lời"
Trong balo, đôi mắt đen nhánh của tiểu cánh cụt mở ra "Chuyện gì?"
"Tôi vừa thấy buổi phát sóng mới nhất.......Buồn cười. Cô gái kia thế mà dám làm thế với cậu. Tôi...."
"Cũng không phải........" Cố Thượng Nghiêu bỗng nhiên mở miệng.
Chợt bị gắt lời, cái đầu cẩu Lục Kỳ cong cong "Hả? Cậu nói cái gì?"
".........Không có gì" Cố Thượng Nghiêu ậm ừ một câu. Hắn khụ một tiếng, ra vẻ chính trực "Tìm tôi có chuyện gì?"
Lục Kỳ đột nhiên hăng hái "A Nghiêu, mấy ngày nay ủy khuất cậu quá. Tôi giúp cậu tìm một cái thân thể khác trong thể giới Kịch Bản, cậu không cần làm chim cánh cụt nữa. Không bao giờ bị cô gái kia áp bức nữa"
Cố Thượng Nghiêu "......."
Lục Kỳ "?"
Lục Kỳ "Sao tôi cảm thấy cậu có vẻ không cao hứng cho lắm?"
Cố Thượng Nghiêu khụ một tiếng, hắn hôm nay đặc biệt thích khụ ".......Trước tiên tạm không cần"
"Hả? Tại sao?"
Cố Thượng Nghiêu tỏ vẻ âm trầm "Tôi tự nhiên có lí do của tôi, hiện tại......không tiện nói"
"Thế à....."Thấy ngữ khí đối phương đứng đắn, Lục Kỳ thành công bị thuyết phục, nhưng mà.....
"Cậu ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng mình. Nếu chịu không nổi phải nói cho tôi biết nghe chưa?"
"......Đã biết"
"Đúng rồi, còn có một chuyện,,,,," Lục Kỳ mang thái độ khác thường, đột nhiên ấp a ấp úng "Là về.......Mộc Mộc"
Lúc này, bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào, còn có âm thanh điện tử cơ khí:
"Tàu đã đến tràm. Mời các hành khách lên xe"
Cố Thượng Nghiêu để ý động tĩnh bên ngoài, có chút thất thần
" Mộc Mộc nói sẽ tận lực thuyết phục gia tộc đồng ý đàm phán"
"Ừ"
"Cứ như vậy?" Lục Kỳ lại lải nhải lẩm bẩm "Mấy năm nay mọi người thay đổi nhiều cách để giúp cậu, cậu không chấp nhận cũng không sao, cậu cậu cậu..........cậu không có gì muốn nói với mọi người sao?"
Cố Thượng Nghiêu "Tôi cũng không nhận cái gì thì cần nói cài gì"
Lục Kỳ "........."
Lúc này, bên ngoài lại có động tĩnh.
Cố Thượng Nghiêu "Được rồi, tôi đang bận, treo"
Nói xong, Cố Thượng Nghiêu không để ý tới bạn tốt, thò ra khỏi cái lỗ Triều Lộc để cho không khí vào.
Hắn đang ở trên một cái xe buýt, trong xe khắp nơi đều là hoan thanh tiếu ngữ.
Những tiếng cười nói đó phần lớn phát ra từ sinh viên trong phòng thí nghiệm sinh vật.
Triều Lộc hôm nay đến phòng thí nghiệm là để thông báo vừa hay các thành viên đang định đi ra ngoại thành chơi, là một thành viên mới, cô đương nhiên cũng được mời.
Giờ phút này, Triều Lộc ngồi một mình ở dưới cùng xe buýt.
Ánh sáng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiết vào khiến cho khuôn mặt Triều Lộc trở nên ấm áp sáng ngời. Đôi mắt hổi phách hơi híp, cô đang cười. Nụ cười kia như đóa hoa hồng buổi sáng, vừa lóa mắt vừa rực rỡ làm cho Cố Thượng Nghiêu có chút hơi choáng vàng.
Triều Lộc đã sớm phát hiện tiêu cánh cụt của cô có chút không giống bình thường, trong lúc vật nhỏ đang ngốc đơ ra đấy, cô lập tức cầm một đóa hoa nhỏ để lên đầu tiểu cánh củ bảo bảo "Cười một cái".
Cười cái gì? Cố Thượng Nghiêu còn chưa kịp phản ứng sao lại thế này thì đã nghe được tiếng "răng rắng", máy ảnh thành công ghi lại hình ảnh tốt đẹp này trong nháy mắt.
Tin tưởng bức ảnh này sẽ lấy tốc độ kinh người truyền đi khắp tinh tế.
Cố Thượng Nghiêu: Mình thật là điên rồi mới muốn tiếp tục ở với người phụ nữ này.
Xóa đi!!!!!
"Tôi không nghĩ tới, ừm, cậu, cậu, cậu sẽ tham gia phòng thí nghiệm của chúng tôi" Một giọng nam cẩn thận vang lên, cắt đứt Triều Lộc với tiểu cánh cụt tương ái tương sát.
Triều Lộc ngẩng đầu, nam sinh trước mặt mặt đỏ bừng.
Triều Lộc "?" Đây là ai?
"Tôi tôi tôi tôi là Trương Khải"
À, là học đệ của Sầm Tiểu Mộc, bây giờ dùng chung phòng phát sóng với Triều Lộc.
Triều Lộc có ấn tượng với hắn, liền hơi gật đầu "Xin chào"
Trương Khải mặt càng đỏ hơn "Vậy về sau chúng