Editor: QN
27/12/2021
Chương 21: Con cánh cụt này, nhắm vào mình?.....
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
(✿◡‿◡)(✿◡‿◡)(✿◡‿◡)(✿◡‿◡)(✿◡‿◡)(✿◡‿◡)(✿◡‿◡)
"Đừng ỷ vào mình lớn tuổi mà thích làm gì thì làm. Đánh tài xế? Bà đây là muốn người trong xe đều chôn cùng bà hay gì?" Ven đường, một cảnh sát nghiêm khắc nói chuyện với bà lão.
Cả một xe làm chứng, bào lão không thể bao biện, ấp úng không nói được gì.
"Người nhà bà ở đâu?" Cảnh sát lại hỏi.
Bà lão lập tức cảnh giác "Gọi người nhà tôi làm gì?"
"Phạt tiền. Cả xe còn đang chờ ngài bồi thường phí thiệt hại tinh thân đấy"
Bà lão lập tức khóc thiện thưởng địa, la lối khóc lóc lăn lộn. Nhưng cũng không có biện pháp, pháp luật cũng sẽ không bởi vì bà tuổi già mà không trừng phạt a.
Pháp luật đối với mỗi người đều bình đẳng.
Hành khách cùng với tài xế đều cảm thấy đại khoái nhân tâm. Đặc biệt là những bạn học trong phòng thí nghiệm cùng đi ra ngoại thành càng bội phục Triều Lộc.
"Không nghĩ tới bạn ấy vô thanh vô tức lại là người trượng nghĩa như vật"
"A a tôi vùa mới vì học tỷ Thù Nhi mà còn đối với bạn ấy âm dương quái khí, hối hậnnnn"
"Hiện tại vẫn còn kịp, mọi người đều cùng một phòng thí nghiệm"
"Nói chuyện này còn sớm quá đi, ai biết nó như thế nào?" Nữ sinh nói chuyện tên là Triệu Tiểu Ngọc, là khuê mật của Tiểu Lệ - tùy tùng Văn Thù Nhi.
Mặc kệ mọi người châm biếm hoặc nghị luật cái gì, Triều Lộc cũng không care.
"Pi!" So sánh mà nói, vẫn là tiểu cánh cụt bảo bảo mới có thể làm mình chú ý.
Giờ phút này, Triều Lộc hái mấy đóa hoa dại bên đường, kiên trì phải gài được lên trên đầu tiểu cánh cụt.
"Pi!!" Tiểu cánh cụt thà chết cũng không chịu, xoắn mông nhỏ từ trong lòng cô nhảy xuống "Lạch bạch lạch bạch" chạy ra phía trước tựa như có hồng thủy mãnh thú phía sau.
"Mao Mao" Triều Lộc cười hì hì đuổi theo, không chút hổ thẹn mà khi dễ động vật nhỏ.
Một người một cánh cụt chơi đến vui vẻ, hoàn toàn không để Sở đại thiếu gia vào mắt.
Sở Lâm Bắc "........"
Hắn nghẹn nghẹn, cuối cùng không nghẹ được phẫn uất tiến lên "Tại sao lại không trả lời tin nhắn của tôi?" Có biết là không trả lời là thiếu đạo đức không?!
Triều Lộc "?"
Nhìn bộ dáng của cô chính là hoàn toàn đã quên chuyện này
Sở Lâm Bắc tức giận đến adrenalin cũng thẳng tắp một đường "Mấy ngài trước cùng tôi thảo luận vụ án, cô nói có biện pháp, rốt cuộc là, biện, pháp, gì?!"
Triều Lộc nghiêng đầu, hình như nhớ đến ngày đó mình ở tàu điện ngầm có gửi cho Sở Lâm Bắc một tin nhắn như vật.
Chuyện này xác thực để cảnh sát tham dự thích hợp hơn.
Triều Lộc liền kế hoạch mình vào phòng thí nghiệm nói cho Sở Lâm Bắc.
Ở bên kia, nộp tiền xong, bà lão căm giận rời đi.
Bà đi qua đường cái, băng qua con phố, lên một cái xe buýt ở góc phố đó.
Trên xe chỉ có mấy hành khách. Chọn một vị trí trong góc ngồi xuống, thần sắc bà lão hoàn toàn thay đổi. Bà vội vàng lấy điện thoại ra, bấm gọi một số.
"Chuyện ngài giao cho tôi đã làm thỏa đáng" Che điện thoại lại, thanh âm bà lão nịnh nọt đến cực điểm.
"Ngài yên tâm, chuyện ngày trời biết, đất biết, ngươi biết ta...." Lời còn chưa nói xong, ở ngã tư bỗng xuất hiện một cái xe tải lớn trong nháy mắt tông bay cái xe buýt.
Bà lão này chẳng qua chỉ là một người qua đường, rời khỏi phạm vi có phòng phát sóng cho nên chuyển phát sinh trên xe buýt này hết thảy đều không có ai biết.
Triều Lộc hàn huyên với Sở Lâm Bắc thật lâu, lâu đến mức tiểu cánh cụt bắt đầu không kiên nhẫn.
Xòe cái cảnh nhỏ "lạch bạch lạch bạch" chạy về.
"Pi pi" Hắn kêu hai tiếng với Triều Lộc.
Lực chú ý của Triều Lộc vần còn đặt trên người Sở Lâm Bắc nhưng vẫn theo bản năng cúi thấp người bế tiểu cánh cụt vào lòng.
Tiểu cánh cụt nghiêng mình nhìn chằm chằm Sở Lâm Bắc.
Cũng không biết hắn nhìn chằm chằm ra cái gì, ngay sau đó, cái đầu tiểu gia hỏa chuyển động, tuy rằng vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn đụng đụng hoa trong tay Triều Lộc.
Lực chú ý của Triều Lộc chuyển đi "Em thích cái này?"
"Pi~"
"Chị biết chắc là em sẽ thích mà" Triều Lộc vẻ mặt kinh hỉ, vui vui vẻ vẻ gài hoa nhỏ cho tiểu cánh cụt.
Lại không ai để ý Sở Lâm Bắc "............"
Cảm giác này là sao, con cánh cụt này, nhắm vào mình?
Chắc chỉ là ảo giác đi?
Lúc này, Trương Khải mang theo mấy bạn học tới tìm Triều Lộc,
"Phía trước có, có cái công viên nhỏ rất, rất thích hợp để dã ngoại" Ở trước mặt Triều Lộc, Trương Khải có tật nói lắp nghiêm trọng "Chúng ta.....bạn.......có muốn....."
Triều Lộc "Được"
Lập tức có hai nữ sinh cười hì hì tiến lên mời Triều Lộc cùng đi.
Mắt thấy người sắp phải đi, Sở Lâm Bắc theo bản năng muốn nói cái gì đó. Đột nhiên, điện thoại chuyên dụng của cảnh sát vang lên.
Sở Lâm Bắc không dám chậm trễ, vội nghe "Alo, có chuyện gì thế?"
Không biết đối phương nói gì, sắc mặt Sở Lâm Bắc có chút trầm xuống.
"Chờ đã" Hắn nói với mấy sinh viên vui vui vẻ vẻ muốn đi dã ngoại phía trước "Mấy em chưa đi được"
"Cái gì? Phát hiện điện thoại Sầm Tiểu Mộc"
Nơi này là ven đường gần công viên, mấy sinh viên phòng thí nghiệm sinh vật TYV đứng chung một chỗ, mặt đối mặt.
Triều Lộc nhìn Sở Lâm Bắc "Nói rõ chút"
Sở Lâm Bắc "Sau khi Sầm Tiểu Mộc chết, chúng tôi vẫn luôn không tìm thấy điện thoại của cô ấy. Nhưng bây giờ mỗi người đều dùng tên thật để đặng kí, một khi khởi dộng điện thoại, chúng tôi có thê dùng tín hiệu để điều tra"
Nói tới đây, Sở Lâm Bắc nhìn mọi người xung quanh "Vừa rồi tôi nhận được thông báo, tín hiệu điện thoại của Sầm Tiểu Mộc xuất hiện ở chỗ chúng ta"
"Hẳn là trong số mấy bạn"
Bởi bì sự việc xảy ra bất ngờ, mấy sinh viên đều bị yêu cầu đứng yên tại chỗ, thậm chị còn có người qua đừng ngẫu nhiên đi qua. Mọi người từng người trao đổi ánh mắt, không khí bất an làn tràn dần ra.
May mà, chuyên gia cảnh sát rất nhanh đã tới, tiến hành định vi điện thoại.
"Một khi tới gần điện thoại của Sầm Tiểu Mộc, thiết bị sẽ tự động báo" Chuyên gia vừa dứt lời, thiết bị trong tay kịch liệt vang lên.
Mọi người đồng thời quay đầu, thấy chỗ thiết bị kêu thế mà lại là chỗ Triều Lộc đứng.
Thế giới hiện thực, phòng phát sóng trực tiếp.
[a a a, sao lại thế này? Điện thoại Tiểu Mộc sao lại ở trong túi Triều Lộc]
[Vừa thấy điện thoại rung trong túi Triều Lộc, da gà da vịt của ta đều nổi lên]
[Cho nên, Triều Lộc mới là đại boss che giấu?]
[Tôi đã nói Triều Lộc này không phải thứ tốt lành gì mà mấy người không tin]
[Chắc cũng không phải thế đi, cô ấy cũng không ngu tới mức để điện thoại bên người]
[Chính là vì đồ vật của người chết nên mới phải mang theo bên người cho chắc]
[233333 ta ngửi được mùi âm mưu]
Trong lúc nhất thời, tầm mắt người xem cơ hồ đều tập trung trên người Triều Lộc.
"Haha, đúng là ông trời cũng