Editor: QN
3/1/2022
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Chương 25: Vả mặt
(*^_^*)(*^_^*)(*^_^*)(*^_^*)(*^_^*)(*^_^*)(*^_^*)
"Có chuyện gì ?" giọng nói Sở Lâm Bắc bỗng nhiên phát ra. Hắn điên đến chỗ Triều Lộc.
Trong mắt Văn Thù Nhi lập tức hiện lên ghen ghét, cô cúi đầu, cùng Sở Lâm Đông nằm trên mặt đất liếc nhau.
"Ai da" Sở Lâm Đông thảm thiết kêu lên, hắn căm giận chỉ vào Triều Lộc "Cái người phụ nữ này, tôi có ý tốt chiêu đãi cô, cô vừa vào cửa liền câu dẫn tôi. Bị tôi cự tuyệt còn đánh tôi"
Sở Lâm Bắc "........."
Cả một phòng khách khứa ồ lên:
"Thì ra là tiểu yêu tinh"
"Ai mang nó vào ?!"
"Thật là làm ô uế mắt ta. Mau mang nó ra đi"
"Mày thế mà lại làm ra cái gièm pha này" Cha Văn vừa nghe, tức giận đến mặt đều nhăn lại.
"A. nhìn dáng vẻ người nhà Văn kìa"
"Trời ơi, quả là thứ mà nhà giàu mới nổi sinh ra"
Bị nói "nhà giàu mới nổi" trên mặt mẹ Văn tức khắc có một mảnh nóng đau rát, bà bực đến hận không thể cắn Triều Lộc một cía "Cái thứ mất mặt xấu hổ ngu xuẩn. Còn không mau cút đi cho tao"
Ở nơi mọi người không nhìn thấy, Văn Thù Nhi cúi đầu cười nhạt: A, bị mọi người xa lánh cảm giác thế nào hả?"
Triều Lộc bất kì cảm giác nào đều không có, cô chỉ nhìn Văn Thù Nhi "Tiểu cánh cụt của tôi đâu"
"Văn Thù Nhi vô tội nói "Tiểu cánh cụt gì ạ? Chị à, em không biết chị đang nói cái gì"
Triều Lộc nhíu mày. Mềm không ăn, cô đành phải dùng bạo lực. Chân dại đang muốn đi đến chỗ Văn Thù Nhi, cánh tay lập tức bị Sở Lâm Bắc kéo lại.
Sở Lâm Bắc nhìn cô "Đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em"
Triều Lộc "?" Bắt nạt mình?
Sở Lâm Bắc lập tức nhìn Sở Lâm Đông "Anh vừa nói...."
"Lâm Bắc" một giọng nữ nhiêm khắc cắt lời Sở Lâm Bắc "Đây là chuyện của đàn bà con gái, con đừng có xen vào"
Người phụ nữ này trang điểm ung dung hoa quý, chính là nữ chủ nhân của trang viên này. mẹ của Sở Lâm Bắc.
Sở Lâm Bắc nóng lòng muốn mẹ nhìn thấy Triều Lộc, vội nói "Mẹ, con tin Văn Tiểu Mai cô ấy sẽ không làm ra loại chuyện này"
Văn Tiểu Mai?" Mẹ Sở lặp lại cái tên này, nghiêm phán tầm mắt dừng lại ở trên mặt Triều Lộc. Trầm mặc một cái, bà bỗng nhiên cười nói "Sở gia chúng ta đều là người tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ nói suông để oan uổng cô gái nhà người ta. Lâm Đông, cháu nói xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Thấy quyền lên tiếng chuyển về phía mình, Sở Lâm Đông lập tức vênh váo tự đắc "Còn có chuyện gì nữa? Văn Tiểu Mai này muốn tiến vào cửa Sở gia chúng ta, trăm phương ngàn kế muốn câu dẫn cháu. Không tin mọi người thử hỏi Văn Thù Nhi đi, cô ấy chính là em gái ruột của Văn Tiểu Mai"
Văn Thù Nhi cúi đầu, khóc lên "Chị à, không phải em không muốn giấu giếm hộ chị, chuyện này thực sự, chị làm quá phận...."
Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe "bang" một tiếng, Triều Lộc trực tiếp cầm một ly rượu hắt vào mặt cô ta.
Văn Thù Nhi "!!!"
Mọi người "!!!"
Rượu vang đỏ thắm thơ trán Văn Thù Nhi, lông mi, mũi chảy xuống. Váy trắng trước ngực cũng bị làm ướt. Trong miệng cũng nếm ra mùi rượu chua xót, Văn Thù Nhi không tin được hét lên "Văn Tiểu Mai mày điên rồi?!"
"Mày cái thứ đàn bà đanh đá này" Ở gần Văn Thù Nhi, Sở Lâm Đông đương nhiên cũng "hưởng" cùng. Lúc này, vết thương của hắn tự hồ không còn đau, chửi bậy nhào lên muốn đánh Triều Lộc.
Kết quả bị Triều Lộc một chân đá trúng ngực, hét lên rồi ngã xuống.
"Quá không mất dạy. Quả là không có giáo dưỡng" khách mời cũng không nhìn được nữa.
"Sao lại có người đàn bà thô tục như vậy chứ"
"Cút ra ngoài cho tao" cha mẹ Văn tức đến dậm chân, bọn họ vạn phần hối hận muốn nó làm thân với Sở Lâm Đông.
"Văn Tiểu Mai tiểu thư" Nữ chủ nhân Sở gia, mẹ Sở lập tức đứng dậy "Nơi này không chào đón cô, mời cô lập tức rời đi"
"Mẹ" Sở Lâm Bắc bất mãn kêu lên.
" a a~" Trong nhà đang trành ngập mũi tên lại thình lình vang lên một giọng nữ mất hồn.
Mọi người "?"
Mọi người nhìn theo tiếng kêu thì thấy nguyên bản tiểu thư khuê các, thục nữ văn nhã lại nhu ngược đáng thương Văn Thù Nhi đang kéo vạt áo của mình, lãng cười đẩy ngã Sở Lâm Đông.
Bị Văn Thù Nhi đề dưới thân, Sở Lâm Đông "hắc hắc" cười, cái mặt dưa vẹo táo nứt nhìn càng đáng khinh hơn.
Hai người họ thế mà trực tiếp ở trên sàn nhà ôm hôn nhau, gấp gấp gáp sẽ rách quần áo nhau.
Hiện trường yêu tĩnh chết lặng.
Sở Lâm Bắc nghĩ nghĩ, hắn cầm lấy ly rượu vừa bị Triều Lộc đặt trên bàn "Rượu bị bỏ thuốc?!"
"Triều Lộc "Bằng không thù?"
"Trời ạ" Có nữ quyến hét lên "Cô ấy vừa lấy ly rượu hát vào Văn Thù Nhi, Văn Thù Nhi lập tức như vậy, rượu này, rượu này..."
"Xong rồi xong rồi, vừa nãy tôi mới uống rượu"
"Tôi cũng uống ——"
"Các vị đừng hoảng hốt" Sở ngựa mẹ (ờ thì cv để thế) ra mặt duy trì trật tự "Rượu ở Sở gia chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thất tiếng "roẹt ——" váy dài bị xé rách, bên kia đã bắt đầu trình diễn toàn vai võ thuật.
(Mịe, biết là hai người kia không phải thể loại tốt lành gì nhưng thấy họ như thế rồi mà không ai tách ra, mấy người này cũng không phải thế loại tốt đẹp gì ????????)
Mẹ Sở khóe miệng giật giật "Chị Toàn. Chị Lý. Mấy người chết hết rồi à. Còn không mau kéo hai người họ ra ——"
"Vâng vâng vâng vâng.... phu nhân"
Bốn năm người hầu ào ào xông lên, cuối cùng cũng tách hai ngòi kia ra.
"Ai da, thật là mất mặt"
"Mất mặt chết mầt"
"Xem ra thuốc rất mạnh, xem Văn Thù Nhi kia....."
Tuy là trong miệng ghét bỏ, điện thoại trong tay mấy người khách này lại liên tục "răng rắc răng rắc" tiếng chụp hình không ngừng , ghi lại đủ các loại trò hề của Văn Thù Nhi. Chắc chắn mấy cái