Editor: QN
3/1/2022
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Chương 26: Cát ngỗng đều có thiên tướng
(❁'◡'❁)(❁'◡'❁)(❁'◡'❁)(❁'◡'❁)(❁'◡'❁)(❁'◡'❁)(❁'◡'❁)
Cái gọi là thẻ sự thật chính là thẻ có thể làm bất luận kẻ nào ở bất luận trường hợp gì, bất luận thời khắc nào đều không cố kỵ mà nói ra lời trong lòng.
"Ký chủ chị cũng thông minh quá đi hahaha" Hệ thống so với Triều Lộc còn kích động hơn "Thẻ sự thật, khởi động"
Trong đầu Triều Lộc, một tấm thẻ kim sắc từ từ bay lên, trong nháy mắt phân thành vô số mảnh ánh sáng rồi đi hết vào thân thể Triều Lộc.
Ngay lúc này mẹ Văn tiến lên lôi lôi kéo kéo Triều Lộc "Tiểu Mai à...."
Triều Lộc cũng thuận thế để bà lôi.
Mẹ Văn chỉ cảm thất trong đầu "rắc" một tiếng, trong nháy mắt lời nói đã trở thành "Nếu không phải mày lúc nhỏ quá xấu, tao với ba mày cũng không đến mức vứt mày đi"
Mọi người "?"
Mẹ Văn giật mình che miệng lại, mặt kiểu "Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang nói cái gì?" Nhưng miệng vẫn một chữ một chữ nói ra ngoài:
"Văn gia chúng tao chỉ muốn một đứa con gái có thể liên hôn, một đứa con gái có thể nâng tao với ba mày lên. Mày cũng đừng trách chúng tao, diện mạo lúc nhỏ của mày nhất định sẽ kéo chân sau tao với ba mày"
Ba Văn trừng đế muốn nứt mắt nhào lên "Ngu xuẩn. Bà đang nói cái gì?!"
Mẹ Văn khóc nấc lên nhưng cái miệng đầy đặn kia vẫn không ngừng đóng mở "Lúc bọn buôn người bắt mày, đưa mày cho chúng nó có thể đổi được một số tiền trợ cấp cũng coi như chúng tao không uổng công nuôi dưỡng mày..."
"Câm mồm" Ba Văn điên lên muốn bịt miệng mẹ Văn lại nhưng ông vừa chạm vào người mẹ Văn, trong đầu cũng "rắc" một tiếng.
Ngay sau đó, ba Văn nói "Nếu mày ngoan ngoãn đổi thận, đổi tủy cho Thù Nhi thì làm gì có nhiều chuyện như vậy"
Ba Văn hoảng sợ che miệng mình "Sở gia muốn là một đứa con dâu khỏe mạnh. Nếu không phải Thù Nhi có bệnh thận thì làm gì đến lượt mày?"
"Ngoan ngoãn cùng Sở Lâm Đông gạo nấu thành cơm, đem hắn bộ lao"
"Đến cả chủ mẫu Sở gia, cái lão thái bà chết tiệt kia bà cũng nghĩ xen vào, Sở Lâm Đông nói sẽ nghĩ biện pháp đuổi bà đi....."
Mẹ Sở tức giận trực tiếp hét lên "Mang ra ngoài, mang ra ngoài cho ta ——"
Tối nay tới toàn là những người có máu mặt trong thành phố , hai người Văn gia và cả Văn Thù Nhi, ba người làm ra vẻ ta đây nhưng mấy việc làm của họ đã trực tiếp phá vỡ tam quan của mọi người, bọn họ cũng đường nghĩ lăn lộn trong vòng nữa.
Trong nhất thời, ánh mắt mấy quan khách nhìn Triều Lộc cũng xảy ra biến hóa:
"Có một đôi cha mẹ như vậy cũng quá đáng thương rồi"
"Sở Lâm Đông cũng quá ghê tởm đi"
"Cô ấy tên Văn Tiểu Mai, vừa vặn tốt soái"
Nghe được những lời nói khó nghe đó, Sở Lâm Bắc như chịu phải chấn động, ánh mắt hắn nhìn Triều Lộc tràn ngập thương tiếc.
Đáng tiếc sau lưng Triều Lộc cũng không có đôi mắt nào, chân cô cũng chuyển động chạy nhanh ra khỏi cửa.
"Mao Mao ——"
Triều Lộc chạy vọt tới bãi đậu xe. Nơi đó ánh đèn lờ mờ, xe Văn gia đậu lẳng lặng một góc ở đó.
"Tiểu, Tiểu Mai tiểu thư" Tài xế ở ghế lái ngủ ngà ngủ gật trực tiếp bị cô dọa tỉnh.
Triều Lộc cũng không cùng hắn nói lời vô nghĩa, "phanh" một tiếng kéo cửa sau xe ra.
Chỉ thấy ở chỗ ghế sau, có một vũng máu còn chưa lau. Trong vũng máu ấy còn có thể nhìn thấy mấy mấy sợi lông tơ xám.
Một khắc đó, Triều Lộc chỉ cảm thấy có một dòng máu nóng xông thẳng lên hốc mắt. Cô đột nhiên kéo cửa xe trước ra, một tay kéo tài xế ra "Ngỗng, nhỏ, của, tôi, đâu?"
"Thù, Thù Nhi tiểu thư nói....."
Triều Lộc đột nhiên nhắm mắt. Văn Thù Nhi, tao nhất định phải băm mày thành vạn mảnh.
"Nó ở đâu?" Triều Lộc cố nén bi thống.
Tài xê có rúm lại chỉ chỉ đằng sau Triều Lộc.
Triều Lộc đang muốn quay đầu lại, lại thình lình thấy cánh tay tài xế vươn ra, một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Đồng tử cô co rụt lại "Ông..."
Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam mát lạnh "Văn Tiểu Mai tiểu thư?"
Triều Lộc quay đầu, trong ánh trăng, một nam thanh niên ngồi trên xe lăn, cô mang theo mấy phần lo lắng nhìn hắn.
Triều Lộc "Anh là?"
"Thiển Bạch" Thanh niên rất tự hiểu tự báo tên mình "Buổi chiều chúng ta đã gặp mặt"
Triều Lộc hơi gật đầu, đang muốn ép hỏi tài xế. Sau đó, tài xế kêu lên như tiếng heo bị gϊếŧ "Tiểu cánh cụt bị anh ta mang đi"
Hả?
Lại nói tiếp, tài xế nói trong nước mắt.
"Thù Nhi tiểu thư bảo tôi gϊếŧ chết tiểu cành cụt, cô ấy nói rất dễ dàng nhưng cô ấy lại không biết tiểu cánh cụt này có bao nhiêu hung dữ" Tài xế nước mặt trộn nước mũi, còn vạch tay áo ra cho Triều Lộc xem "Nhìn nhìn nhìn nhìn, đây đều là do nó mổ. Đau chết tôi"
Triều Lộc "..... Vết máu sau ghế?"
"Đều là của tôi" Tài xế ủy khuất đến chết, nhưng vừa nãy gọi điện hắn không dám nói sự thật, sợ Văn Thù Nhi trả thù hắn.
"Tiểu cánh cụt của cô, 10 người cũng không bắt được có. Quá bưu hãn"
Thời điểm tài xế bị tiểu cánh cụt đơn phương mổ, Thiển Bạch xuất hiện.
"Tớ thấy cậu thường xuyên đem nó theo bên người nên mới nhận ra" Tối nay Thiển Bạch một thân tây trăng thuần trắng, cổ đeo một cái nơ đen, hắn thoạt nhìn như một vương tử mới từ vũ hội bước ra.
"Tớ là giáo viên dạy dương cầm Sở gia mời đến" Thiển Bạch giải thích với Triều Lộc.
Triều Lộc gật đầu với hấn "Nó đâu?" người ta nói nửa ngày mà cô vẫn chỉ quan tâm đến Mao Mao của mình.
Trên mặt Thiển Bạch lập tức xuất hiện vài phần ảo não "Chạy mất rồi"
Xem đến đây, người xem với Triều Lộc giống nhau, tâm lại nhấc lên.
Phòng phát sóng Khải Lộc.
[Tiểu cánh cụt nhất định sẽ không có việc gì]
[Đúng. Cát ngỗng đều có thiên tướng]
[Cmnn cát ngỗng đều có thiên tướng hahahha. Tỷ muội ngươi làm ta cười chết]
[Triều Lộc diễn làm ta xem đến nổi da gà. Quá lợi hại]
[Muốn bỏ phiếu cho Triều Lộc]
[Muốn bỏ phiếu cho Triều Lộc +1]
[ Triều Lộc làm tôi bất ngờ, lúc trước tưởng cô ấy chỉ là bình hoa. Không nghĩ tới có thực lực như vây]
[Cũng không nghĩ tới Thù Nhi lại không biết xấu hổ như vậy]
[Ngọc nữ thanh thuần biến thành dục nữ hahhah. Để tôi xem mấy fan não tàn của Thù Nhi còn tẩy như thế nào]
Xác thực không tẩy được, phản ứng cùng phòng phát sóng Khải Lộc không khác nhau là mấy, các fan như làn đạn khen Triều Lộc, mắng Thù Nhi với hai diễn viên già sắm vai cha