Editor: QN
3/1/2022
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Chương 27: Cậu muốn thoát khỏi cô đơn?!
(≧∇≦)ノ(≧∇≦)ノ(≧∇≦)ノ(≧∇≦)ノ(≧∇≦)ノ(≧∇≦)ノ(≧∇≦)ノ
"Đồ lười rời giường! Đồ lười rời giường! Đồ lười rời giường! ——"
6 giờ sáng, đồng hồ báo thức tiểu ếch xanh trên tủ đầu giường đúng giờ kêu vang.
"Ô——" Triều Lộc bị đánh thức, che lỗ tai lăn qua lăn lại trên giường, phát ra tiếng nức nở ủy ủy khuất khuất. Nhưng lí trí cô mách bảo, không thể giống ngày thường cấm đồng hồ ném xuống. Mình hiện tại là sinh viên, mỗi ngày đều cần phải dậy sớm đến trường học.
Triều Lộc bỗng nhiên thẳng tắp ngồi dậy, cô mặc áo ngủ hình tiểu hùng bảo bảo, một đầu tóc rồi xù, cả người ngôi liệt trên giường như cái xác không hồn.
"Pi~" Tiểu cánh cụt chống cái cánh đứng ở đầu giường, đôi mắt đen nhỏ như đậu lấp lánh nhìn cô.
Triều Lộc mắt không mở ra được, một ray thuần thục duỗi ra mép giường sờ sờ, sờ qua sờ lại sờ được một con sư tử bông. Ôm sư tử cọ tới cọ lui hồi lâu, cô mang vẻ mặt du hồn đứng dậy, lướt vào phòng tắm.
Cố Thượng Nghiêu "..."
Tiểu cánh cụt lông xù xù cúi đầu, đối diện với cái mặt lông của tiểu sư tử trên giường.
Ba giây sau.
Tiểu cánh cụt một chân đá tiểu sư tử xuống giường.
Thấy trong phòng chỉ còn mình mình, tiểu cánh cụt đi đến bên cửa sổ, trầm giọng trong đầu nói: "Chuyện gì?"
Thanh âm Lục Kỳ lập tức nói lại "Ài thì ra cậu có thể nghe thấy. Tôi còn tưởng thiết bị trục trặc. Vừa nãy tôi gọi cậu nửa ngày sao không trả lời lại?"
Cố Thượng Nghiêu theo bản năng nhìn thoáng về phía phòng tắm, sau đó mặt không đỏ, không thở dốc nói "Đang bận"
"À, đang bận à" ở trong mắt Lục Kỳ, Hoàng Thái Tử điện hạ từ trước đến nay đều đáng tin cậy, cũng sẽ không hàm hồ trong chuyện lớn.
Cho nên Lục Kỳ cũng không nghi ngờ gì hắn, rất nhanh nói chính sự "Lúc trước không phải cậu đồng ý nói chuyện với Mộc Mộc một lần à, sao lúc cô ấy nói thời gian lại không liên hệ được với cậu?" Mộc Mộc lúc này mới tìm Lục Kỳ.
Cố Thượng Nghiêu ngẩng đầu nhìn trời, hình như có chuyện như vật. Nhưng mà lúc đó hắn lại lên mạng, lại trùng hợp hình thấy tin Triều Lộc gặp phiền toái ở thế giới Kịch Bản —— Thẩm Dũng chết. Hắn nhất thời xúc động liền đi vào thế giới Kịch Bản, nhưng lại quên mất việc này.
"Thay tôi xin lỗi cô ấy" Cố Thượng Nghiêu nói "Nói cô ấy có chuyện gì gấp thì liên hệ với thị tòng quanh"
Lục Kỳ trầm mặc chớp mắt một cái "Cứ như thế đi"
Qua đề tài có chụt năng nề này, Lục Kỳ lại nghĩ tới một việc "Đúng rồi, đêm đó ở Sở gia, cậu sao lại thế?"
Lục Kỳ mỗi ngày đều theo dõi "Diễn viên hãy nhắm mắt" nhưng vì tiểu cánh cụt không ó phòng phát sóng trực tiếp nên hắn chỉ có thể thông qua thị giác Triều Lộc để xem, biết đêm đó cô ở hậu viện Sở gia tìm được tiểu cánh cụt và mang nó về nhà.
Đến nỗi tiểu cánh cụt đại chiến 300 hiệp với tài xế như thế nào, một mình chạy tới hậu viện Sở gia như thế nào, lại được Triều Lộc tìm được như thế nào... Lục Kỳ tò mò chết mất.
Cố Thượng Nghiêu trầm mặc trong giây lát, đây cũng là điều hắn cảm thấy khó xửa. Đêm đó khi Triều Lộc tìm thấy hắn, hộ sĩ kia đã rời khỏi tầm mắt Cố Thượng Nghiêu, hắn một con chim cánh cụt không có cách nào đuổi theo.
Cho nên vấn đề hiện tại là hắn nên nhắc nhở Triều Lộc như thế nào?
Lục Kỳ "Này này? Sao lại không có tiếng gì thế?"
Cố Thượng Nghiêu đang muốn mở miệng, chỉ nghe phía sau "" một tiếng, cửa phòng tắm mở.
Cố Thượng Nghiêu lập tức nói "Cô ấy ra. Treo"
Lục Kỳ theo thói quen nghe lời hắn, Cố Thượng Nghiêu nói cúp, hắn liền ngắt thiết bị liên lạc.
Nhưng qua một lúc Lục Kỳ mới phản ứng lại: Vì cái gì cô ấy ra cậu lại phải treo? Cậy rõ ràng là chỉ dùng đầu nói chuyện với tôi mà?
Bằng tốc độ ánh sáng mặc xong quần áo, chạy xuống cửa hàng bữa sáng dưới lầu đem mình với tiểu cánh cụt ăn no. Tiều Lộc liền đeo cặp sách trên lưng, tính đến trường học.
Nhưng lúc ày, điện thoại cô reo lên, là Sở Lâm Bắc gọi.
Triều Lộc nghĩ nghĩ, lấy từ balo một bộ chuyên dụng vàng nhạt cho tiểu cánh cụt. Tỉ mỉ đeo vào cho tiểu cánh cụt, đưa nó một con ngỗng đi ào hoa viên nhà mình hít không khí mới mẻ.
Cô lúc này mới chấp nhận cuộc gọi.
"Sao lâu như thế mới nghe?" giọng nói vội vàng của Sở Lâm Bắc lập tức truyền tối.
Tiểu cánh cụt vốn trong hoa viên nhón móng vuốt gửi một đóa hoa nhỏ, bỗng quay đầu.
Triều Lộc ngữ khí thường thường "Anh có việc?"
"Không có việc thì không thể gọi cho em à?" Sở Lâm Bắc nghĩ khí có chút không tốt.
Triều Lộc "Tôi cúp đây"
"Từ từ" Giọng nói Sở Lâm Bắc có vài phân khó chịu "Tại, sao.....không, trả lời, tin, nhắn, của, anh?"
"Hả?" Triều Lộc có vài phần thất thần bởi cô đang phải chú ý tiểu cánh cụt của mình. Từ khi cô tiếp điện thoại, tiểu cánh cụt liền nhìn chằm chằm mình, lúc này toàn bộ ngỗng thoạt nhìn đều ngơ ngác, có chút ngốc.
Đây là... lại tự bế?
Triều Lộc không biết chính là, hôm nay cô mặc một cái váy vàng nhạt, giơ tay lên, cổ tay tuyết trăng đeo bao cổ tay đen đặc biệt dễ thấy. Gió nhẹ làm váy cô bay nhè nhẹ, phiêu phiêu, cô thoạt nhìn nhẹ nhành lại lộ ra một chút thần bí trung tính.
Bởi Triều Lộc nhìn qua mà Cố Thượng Nghiêu mới ý thực được chính mình vật mà lại nhìn chằm chằm cô ấy như vật. Ho khăn một tiếng, hắn nghiêm trang dời tầm mắt đi.
Ở bên kia, Sở Lâm Bắc oán giận tiếp tục nói "Hôm đấy em rời khỏi nhà anh...Anh gửi cho em nhiều tin nhắn như vật, em, một, cái, cùng, không, trả, lời!" Còn có lúc trước cũng vật, gửi tin nhắn cho em em cũng không trả lời.
Từ nhỏ đã là thiên chi kiều tử, Sở Lâm Bắc chưa từng phải chịu qua đãi ngộ như vật, hắn nói một lời, người khác đuổi theo hắn nói mấy chục lời. Chỉ có Văn Tiểu Mai này.
Triều Lộc nghiêng đầu, có chút nghi hoặc "Tôi không trả lời à? Tôi cứ nghĩ rằng tôi đã trả lời"
Sở Lâm Bắc "?"
Triều Lộc từ nhỏ đã sinh hoạt ở mạt thế, cô cần phải tranh thủ thời gian mới có cơ hội sống sót. Mỗi lần có nhiệm vụ, tiểu đội đều là thông qua bộ đàm nói chuyện. Mọi người phối hợp ăn ý, có đôi khi đồng đội mới nói câu dầu, Triều Lộc liền biết anh ta muốn gì, hơn nữa lập tức thực thi hành động.
Cô không biết thì ra người ở đây gửi tin nhắn là phải cố ý nhắn lại một câu "Được", "Tôi nhận được", "Tôi sẽ đi làm" mọi việc như thế, tỏ vẻ mình đã biết ý tứ đối phương.
"Xin lỗi, tôi