Tầm mắt lần nữa trở về thế giới Kịch Bản.
Hiện tại là hôm sau khi Tiểu Ngọc lộ ra dấu vết.
Sáng sớm, nắng sớm lười biếng chiếu vào sơn động.
Vài tia sáng tinh tế đáp hạ trên mặt đất, kéo dài một đường, sau lại nghịch ngợm nhảy lên khuôn mặt Triều Lộc.
Triều Lộc ngửa mặt nằm trên giường, những sợi tóc dài như rong biển xõa ra xung quanh làm cho khuôn mặt cô càng thêm nhỏ xinh tinh tế.
Một lát sau, cặp lông mi dài run rẩy, đôi mắt mỹ lệ như hoa hồng mở ra.
Toàn bộ sơn động im ắng.
Cách đó không xa, Kỳ Ngạch hai tay đặt trên bụng nằm đó, tựa như còn ngủ say.
Nhìn hắn một lúc, khuôn mặt Triều Lộc đỏ bừng lên, nhớ lại việc phát sinh hôm qua.
Đêm qua, hắn không muốn cho người xem biết việc phải nói với cô.
Trước lạ sau quen, giơ tay cởi áo của mình ra.
Màn hình lại chỉ còn mosaic, hắn nói với Triều Lộc "Anh phải rời khỏi một thời gian, nhưng mà, anh không yên tâm về em"
Triều Lộc chớp chớp mắt, trên mặt có chút thẹn thùng
Hắn lại coi sự trầm mặc của cô là không cao hứng, trịnh trọng tuyên bố "Anh hứa, sẽ nói tất cả mọi thứ cho em, sẽ không lâu lắm đâu"
Hai người kết thúc cuộc đối thoại như thế nào, Triều Lộc không còn nhớ rõ lắm.
Giờ phút này nhớ lại cảnh tượng đêm qua, Triều Lộc chỉ cảm thấy trên mặt rất nóng.
Như thể chưa từng biến mất.
Cô không khỏi xoa nhẹ mặt, khi cúi đầu thì thấy bên gối mình lại xuất hiện một bông hoa hồng đỏ tươi.
"Pi~" tiểu cánh cụt linh hoạt bò lên giường, do dự một lúc, vật nhỏ nhảy thẳng vào trong ngực Triều Lộc.
Đầu nhỏ thân mật cọ cọ tay cô, tựa như đang an ủi.
Triều Lộc xoa nó một hồi rồi ôm vật nhỏ đứng dậy.
Thời điểm đi ra khỏi sơn động, ánh mặt trời đã chiếu sáng đến lưng chừng núi.
Triều Lộc theo bản năng giơ tay chặn ánh sáng lại, nghĩ nghĩ, cô gọi hệ thống.
"Ký chủ rốt cuộc cô cũng nhớ đến tôi rồi! Tôi còn tưởng cô đã quên tôi đó ô ô ô!"
Triều Lộc dừng một chút, nửa ngày, cô chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
"Cô muốn xem giá trị gà gáy không? Lâu rồi không thấy cô xem"
Lần này, khoảng thời gian Triều Lộc dừng lại càng lâu hơn.
Hít sâu một hôi, cô lại lần nữa "ừm" một tiếng.
"Tình tính tinh~ hiện tại giá trị gà gáy của cô là 97.999999%, cố lên, nói không chừng hôm nay cô có thể về nhà rồi!"
Động tác xoa xoa tiểu cánh cụt của Triều Lộc đình trệ, cô cắn cắn môi, hình như đã hạ quyết tâm rất lớn mở miệng......!Chân núi lại đột nhiên truyền đến tiếng hát "Tiểu Ngọc đã chết————————"
Tiểu Ngọc được phát hiện chết trong phòng giam của cô ta, là nữ nhân đưa cơm sáng cho cô ta phát hiện.
Ngoại trừ Triều Lộc, không ai dám đến gần phòng chứa thi thể của cô ta.
Tiểu Ngọc nằm nghiêng mình cuộn tròn trên mặt đất, hai mắt trợn trắng như thể trước khi chết đã phải trải qua điều gì đó khiến cô ta rất hoảng sợ.
Triều Lộc ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể Tiểu Ngọc, bỗng nhiên "Ế" một tiếng.
"Làm sao vậy?" A Thanh lập tức tiến đến cạnh cửa.
"Không phải trúng độc, trên người cũng không có miệng vết thương" Triều Lộc đứng trong phòng, cô nhìn ngọn nến trong chỗ tối, sau đó lại nhìn lại "Cô ta chết như thế nào?"
"Có thể là bệnh tim tái phát hoặc đột quỵ gì đó" Sở Phân Phân cũng tới đây.
Đối với điều này, mấy nữ nhân quan hệ tốt với Tiểu Ngọc nhất kính nhất trí nói "Thân thể Tiểu Ngọc rất khỏe mạnh, chưa từng thấy có bệnh nặng gì đó"
"Đúng rồi lão đại, thủ lĩnh sao lại không cùng cô tới?" A Thanh mở miệng hỏi.
Triều Lộc cúi đầy, trong mắt có những tia cảm xúc phức tạp lóe qua "Cô ấy có việc....!ờ thân thể không khỏe"
Chuyện Tiểu Ngọc tử vong đã làm cho nơi tụ cư như phủ lên một tầng bóng ma.
Nhưng dù sao cũng là tình huống bình thường.
Tiểu Ngọc ác giả ác báo, mọi người khổ sở thẩn thức một chút rồi thôi, khôi phục lại cuộc sống bình thường của mình
Nhưng nào biết, ngày hôm sau, lại có một nữ nhân vô cớ bỏ mình.
Rất giống Tiểu Ngọc, trên người cô ấy không có bất luận vết thương gì, cũng không có dấu hiệu trúng độc, càng không có bệnh nang y nào.
Điểm tương đồng giống nhất là, khi chết đi hai mắt nữ nhân trợn trắng mở to, giống như khi chết đã phải trải qua việc gì đó rất hoảng sợ.
Ngày thứ ba, hai nữ nhân cũng bất đắc kỳ tử, phương thức các cô ấy tử vong cũng giống như nữ nhân ngày hôm trước và Tiểu Ngọc!
Ngày thứ tư, lại có ba nữ nhân chết, phương thức tử vong cũng vẫn như thế!
Nhân tâm toàn nơi tụ cư đều bắt đầu hoảng sợ, mọi người đều lo lắng người chết tiếp theo chính là mình!
"Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nơi tụ cư của chúng ta có phải bị nguyền rủa rồi không?"
"Cô đừng có mà mê tín!"
"Vậy cô nói cho tôi biết người sao lại vô duyên vô cớ chết đi?"
"Thủ lĩnh đâu? Thủ lĩnh bảo gì? Chúng ta muốn gặp thủ lĩnh!!!!"
Thủ lĩnh vẫn như cũ đặt tay trên bụng, ngửa mặt nằm trên giường như thể còn đang ngủ say.
Mà cách một thác nước, bên ngoài động toàn bộ các nữ nhân nơi tụ cư đều đang ở đó, các cô ấy đã vây chỗ ở của thủ lĩnh chật như nêm cối.
"Không được! Ta khuyên không được các cô ấy!" A Thanh vội vã chạy vào sơn động "Các cô ấy bảo hôm nay một hai phải nhìn thấy thủ lĩnh!"
"Triệu Giai Giai cô để chúng ta vào xem thủ lĩnh!"
"Cô vì sao lại giấu thủ lĩnh đi?"
"Cô đã làm gì thủ lĩnh của chúng ta?!"
Cách thác nước, tiếng mắng của các nữ nhân từng tiếng từng tiếng truyền vào..
"Làm, làm như nào giờ? Các cô ấy sẽ lập tức xông vào đó!" A Thanh gấp đến độ đi lòng vòng.
Tuy ràng cô không biết vì sao thủ lĩnh lai biến thành như vậy, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng Triều Lộc.
Triều Lộc đắp lại chăn cho Kỳ Ngạch, từ mép giường đứng lên "Ta đi gặp các cô ấy"
"Không được! Cô sẽ bị các cô ấy xé ra đó!"
Triều Lộc nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười giảo hoạt mang theo chút khiêu khích "Thế phải xem ai có bổn sự này"
Tuy rằng rất không nên nhưng giờ phút này tự đáy lòng A Thanh đã bị bộ dáng soái khí của Triều Lộc mê hoặc! Cô theo sau Triều Lộc, cả người đã hoàn toàn hóa mê muội.
Triều Lộc vừa đi đến cửa động lại không biết cảm nhận được cái gì, cô đột nhiên quay đầu.
Cô nghiêm túc, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
A Thanh thấy thế cũng bị cô dọa, theo ánh mắt cô quay đầu lại "Làm sao vậy?"
Ánh mắt Triều Lộc nhìn chằm chằm vào sâu trong sơn động, nơi đó bây giờ chỉ có một cái bóng, nhưng theo