"Pi ~"
"Pi ~"
"Pi pi pi ~"
Triều Lộc bị mấy âm thanh pi pi nhộn nhạo đánh thức.
Cô mệt mỏi mở to mắt, thấy tiểu cánh cụt của mình dầu mông chôn vào cổ mình; đầu nhỏ ghé vào lỗ tai cô, tận lực phát ra âm thanh cô có thể nghe thấy.
Triều Lộc nghiêng mặt hôn hôn vật nhỏ, giơ tay ấn nhỏ vào mũ choàng của mình.
Triều Lộc lúc này mới bắt đầu đánh giá nơi này.
Đây là một nơi rất lớn, liếc mắt một cái không thể thấy được điểm cuối, Triều Lộc giờ phút này ngửa mặt nằm trên đất, đỉnh đầu cô đều đen tối, dường như là một cái động đen căn bản không thể thấy được trần nhà như thế nào.
Cô nghiêng đàu, thấy thủ lĩnh nằm trên mặt đất cách mình không xa.
Tiếp sau thủ lĩnh là A Thanh, Sở Phân Phân.....Chỉ cần là tên nữ nhân ở nơi tụ cư Triều Lộc nghĩ đến đều ngửa mặt nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
"Loẹt quẹt ——" Có tiếng bước chân lại gần Triều Lộc.
Đó là một nữ nhân tuần tr cầm côn điện, cũng là một trong những người đầu tiên khởi xướng tập kích Triều Lộc.
Cô tuy rằng đi đi lại lại, hai mắt mở to nhưng tròng mắt lại trắng dã, dường như đã không còn tâm trí của mình.
Nhưng cô ta lại nhạy bén đến dị thường, có người vừa kêu nhỏ một tiếng cô ta đã dừng chân lại, nghiêng tai lắng nghe.
Nhìn đến đây, Triều Lộc lại lần nữa nhắm mắt lại.
Nữ nhân tuần tra này lại rất có quy luật, như thể mỗi bước chân lớn nhỏ đều được đo đạc rất tót, cô ta mỗi 5 phút tuần tra xong một vòng.
Tình toán thời gian cho tốt, Triều Lộc đứng lên chạy.
Không gian lớn này đều có nữ nhân nằm ngã dưới đất chỉ có mỗi Triều Lộc cẩn thận phủ phục đi.
"Pi~" tiểu cánh cụt bỗng nhiên từ sau mũ choàng cô lộ ra cái miệng nhỏ nhòn nhọn.
Triều Lộc thơm thơm mặt nhỏ nó, lại sờ sờ đầu "Đừng sợ"
Cố Thượng Nghiêu: Anh đang lo cho em!
Hắn lại ở trong đầu gọi: Lục Kỳ!
Trên thực thế từ khi Triều Lộc xảy ra chuyên, Lục Kỳ vẫn luôn ở trong trạng thái kết nối với Cố Thượng Nghiêu, nhưng mà......
"A Nghiêu có chút không ổn, hệ thống hậu trường tổ tiết mục như bị ai tỏa định, tôi không có cách nào truyền ý thức cậu lên người Kỳ Ngạch"
"Vậy phá tỏa định của đối phương"
"........Tôi tận lực"
"Cần bao lâu?"
"Ừmm, chắc cần mấy ngày"
Cố Thượng Nghiêu nhịn không được chửi thề.
Lúc này, Triều Lộc đã đi ra khỏi không gian có nữ nhân chất đống, đi ra bên ngoài.
Bên ngoài là một cái đường rất dài, cũng giống trong kia không thấy cuối hành lang.
Cả hành lang đều được mạ kinh loại chất bạc, cơ hồ sáng đến nỗi có thể soi luôn bóng người.
Ở trong nhà tiểu dì lâu như vậy, Triều Lộc cũng coi như là bất biến trước các phòng thí nghiệm của nhân loại.
Cô cảm thấy, nơi này hình như là một cái căn cứ thực nghiệm nào đó.
Đột nhiên, Triều Lộc dừng bước chân bởi mặt kính trên mặt tường, một thân ảnh nam nhân đột ngột xuất hiện, là Lâm Bắc!
Cậu đi ra từ cánh cửa ẩn trong tường.
"Cô không có việc gì! Thật tốt quá!" Vừa thấy Triều Lộc, Lâm Bắc lập tức nhanh chân đi tới chỗ cô, trên mặt mắt thường có thể thấy được kinh hỉ, cậu cứ thế duỗi tay ra kéo tay Triều Lộc!
"Pi!" Tiểu cánh cụt không đồng ý, cái miệng sắc nhọn từ trong mũ choàng lổa.
May mà trước khi nó mổ người, Triều Lộc đã rất tự giác lùi về phía sau một bước bảo vệ khoảng cách an toàn với đối phương.
"Sao lại thế này?" Triều Lộc đi thẳng vào vấn đề, chỉ hỏi sự tình.
Tay Lâm Bắc cứng ở giữa không trung, một đống cảm xúc không có chỗ xả ra, cậu ta trong lúc này nhất thời buồn nản.
Nhưng đối mặt với vấn đề của Triều Lộc, cậu vẫn trả lời "Là một ít.....Hoàn toàn ngoài việc dự kiến của chúng ta"
Thần sắc cậu phức tạp nhìn Triều Lộc một cái "Cô đi cùng ta"
Cậu đưa cô trước cái cửa cậu vừa ra.
"Pi!" Tiểu cánh cụt nhất thời không tín hiệu phát ra âm thanh, nó ngồi xổm trên vai Triều Lộc như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Lâm Bắc.
"Cô xác định tiểu cánh cụt này không có thù với ta không?"
Nghĩ nhĩ thái độ tiểu cánh cụt trong tiết mục với Lâm Bắc, Triều Lộc khó khi thấy buồn cười.
Giưo tay vỗ vỗ mông nhỏ tiểu gia hỏa, Triều Lộc ngữ khí thiên vị chói lọi "Anh nghĩ nhiều"
Giờ phút này Lam Bắc hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng mà có một phần gián đoạn như vậy cậu cũng cảm thấy tinh thần mình thả lòng không ít.
Hít sâu một hơi, cậu cẩn thận đẩy cánh cửa kim loại kết hợp với tường trước mặt ra.
Bên trong cánh cửa là.......
Đồng tử Triều Lộc co rụt lại, bên trong cánh cửa cũng là một căn phòng rất lớn giống y đúc chỗ vừa này Triều Lộc tỉnh lại.
Trong không gian cũng nằm đầy người nhưng khác biệt là mấy người đó đều là nam nhân!
Triều Lộc: "Đây là......"
Lúc này, bên trong cánh cửa lại đột nhiên chuyền đến tiếng bước chân "cạch cạch".
nam nhân tuần tra tới!
Lâm Bắc nhanh chân kéo Triều Lộc đi, hai người tránh ra ngoài.
"Đây là ở đâu?" Nhìn như là cứ bị kéo về hành lang vô định phía trước, trong lòng Triều Lộc dâng lên bất an.
Lâm Bắc cũng không rõ lắm, nhưng cậu biết mình làm sao để tới đây.
"Lúc ấy ta và thủ lĩnh các cô ở ngoài nơi tụ cư, nơi đó có nữ nhân làm phản.
Mấy cô ta sử dụng một loại mê dược cực tính, thủ lĩnh các cô cũng trúng chiêu.
Ta bởi vì đã sớm có phòng bị, nín thở" Nhưng sợ bị làm hại, Lâm Bắc vẫn lựa chọn giả bộ bất tỉnh.
Nói cách khác, Lâm Bắc ở trạng thái thanh tỉnh bị vấn chuyển đế nơi này!
"Đối phương rất cẩn thận, kể cả ngất rồi vẫn che mắt mỗi người lại.
Ta cũng không thấy rõ cái gì nhưng ta cảm nhận được nói này là chỗ nào đó trong thành"
Mà trường hợp như vậy với các nam nhân trong thế giới này cũng đã xảy ra! Trên đường vô duyên vô cớ có rất nhiều người công kích nam nhân!
Mấy người công kích đó dường như bị mất đi lí trí của mình, công kích người đi đường không khác gì mấy! Trong một đêm, số lượng lớn nam nhân mất tích.
"Ta chính là muốn nhắc nhở cô chuyện này"
Triều Lộc như suy tư gì đó, nhỏ giọng nói "Cảm ơn"
Màu ngân bạch trên hành lang phản xạ ánh sáng làm khuôn mặt nhỏ của Triều Lộc càng thên oánh bạch như đánh phấn.
Cô đang nghĩ việc này, đôi mày tinh tế nhăn lại cầng làm cho mỹ mạo kia linh động thêm nhiều.
Lâm Bắc nhìn cô, phát hiện mìn trong nhất thời không thể rời mặt được.
Sao kể cả nhật tử không có mà cô vẫn đẹp như thế vậy.
(CV ạ: Lâm bắc nhìn nàng, phát hiện chính mình trong lúc nhất thời thế nhưng không rời mắt được.
Như thế nào cảm giác một đoạn nhật tử không thấy, nàng lại biến mỹ.)
Lúc này, mỹ nhân đột nhiên nghiêng đầu, con ngươi hổ phách nháy mặt hiện lên cảnh giác.
Chỉ nghe một tiếng "Kẽo kẹt", cảnh cửa của cái phòng Triều Lộc lúc trước bị đảy ra, có người đi ra.
Vừa nhìn thấy người kia, Triều Lộc lập tức thở phào nhẹ nhõm "Tiểu Nhất".
Cô gọi trên đối phương.
Người vừa ra đúng là cô bé lúc trước Triều Lộc và Cố Thượng Nghiêu cứu ra khỏi cảnh bảo hành gia đình kia.
"Tỷ tỷ" Tiểu Nhất hoang mang gọi một tiếng "Bên trong phòng ngủ rất nhiều dì, mọi người sao lại ngủ hết rồ?" Vừa nói cô bé vừa lấy tay nhỏ dụi dụi mắt, một tay khác còn ôm một cái búp bê vải.
Vì thế biến thành ba người Triều Lộc, Lâm Bắc, Tiểu Nhất cùng nhau đi.
Triều Lộc cầm tay Tiểu Nhất mà tiểu cánh cụt hình như không thích cô bé, đang muốn nhảy ra mổ cô bé.
Đành phải sử thành Lâm Bắc bế Tiểu Nhất.
Ba người cũng nhau cẩn thận đi về phía trước hành lang.
Một màn này được màn ảnh phát sóng trực tiếp ghi lại, hiện ra trước mặt Thiển tiên sinh trong điện Duyệt Vũ.
Toàn bộ điện Duyệt Vũ