Người ta thuờng có câu Căng da bụng trùng da mắt.
Ăn uống xong xuôi, Mộc Hạ leo lên phòng ngã ềnh ra giường ngủ một mạch từ 1h đến 6h chiều mới dậy.
Giấc ngủ dài 5 tiếng khiến cho đầu óc cô quay cuồng, không biết mình đang ở hành tinh nào luôn rồi.
Lảo đảo vô nhà tắm rửa mặt cho tỉnh một chút.
Rửa xong cô đi xuống nhà, thấy Phó Tranh hình như chuẩn bị đi đâu:
"Anh đi đâu vậy?"
Đang cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi thì nghe cô gọi, Phó Tranh quay đầu đáp:
"Bọn anh đi đá bóng."
Đi đá bóng sao, niềm đam mê của cô đây rồi, đòi đi theo mới được:
"Anh, cho em đi cùng với nha?"
Phó Tranh nghĩ ngợi, nhỡ đưa cô đến rồi bóng bay vào mặt thì sao, hơn nữa hắn bận đá không để ý cô được bọn con trai ở đó hốt cô mất.
Không được, cô ở nhà thôi:
"Em ở nhà đi, ra ngoài đó bóng bánh nguy hiểm lắm."
Tưởng cô sẽ nhõng nhẽo đòi theo như mọi lần, ai ngờ hôm nay lạ quá cô không đòi mà im lặng chả nói chả rằng ra sofa ngồi, quay mặt đi chỗ khác.
Phó Tranh lú người, cô nay sao vậy cà? Mon men tiến đến nhìn mặt cô.
Hắn giật mình, sao cô khóc rồi, hắn làm gì sai sao.
"Em...em sao thế sao lại khóc."
"Anh muốn em ở nhà tự kỉ luôn chứ gì.
Anh thấy em phiền chứ gì.
Anh đi đi, em ở nhà cũng được."
Phó Tranh sợ x2, cô như vậy là sao, hắn đâu có ý đó:
"Thôi nào, ra ngoài đó nguy hiểm lắm, em..."
"Em muốn về quê, ở đây buồn lắm, anh bơ em."
Gì chứ? Cô đòi về quê sao? Không được, tuyệt đối không được.
Cô mà về thì đời hắn cô đơn đến chết luôn đấy.
Để dỗ cô, hắn đành xuống nước:
"Em lên thay đồ đi."
"Dạ vâng."
Chỉ chờ có vậy, Mộc Hạ co chân phóng thẳng lên phòng, để lại Phó Tranh chôn chân