Tô Lan Huyên càng nghĩ càng đau lòng.
Lục Đồng Quân không nhận ra được sự khác thường trong tâm trạng của Tô Lan Huyên, lại nói thêm: “Ừ, anh nhất định phải cưới mẹ đứa bé, chịu trách nhiệm với cô ấy, cho cô ấy một câu trả lời…
Mẹ của đứa bé chính là Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân chắc chắn phải cưới, thế nhưng Tô Lan Huyền lại không biết.
Không đợi Lục Đồng Quân nói xong, Tô Lan Huyền đã quay mặt sang một bên, mặt xám như tro tàn nói: “Xem ra anh với em đã định trước là có duyên nhưng không thể đến với nhau rồi.
Lục Đồng Quân, anh cưới cô ấy đi, không cần quan tâm đến em đâu, em sẽ nuôi nấng bọn trẻ, chờ đến khi bọn nó trưởng thành, em sẽ nói cho bọn nó biết, cha của bọn nó rất yêu thương chúng, có nỗi khổ bất đắc dĩ nên mới phải xa nhau.”
Nói rồi nói, Tô Lan Huyên khiến bản thân mình kích động, tiếp tục nói: “Cuộc sống của mẹ con em rất tốt cho dù em có ăn không ngon mặc không đẹp, cũng sẽ không khắt khe với con của anh, đập nồi bán sắt cũng phải nuôi nấng chúng nó thành người tài.”
Lục Đồng Quân: “…”
Sao anh lại cảm giác như câu chuyện đang đi lạc đề nhỉ?
Tô Lan Huyên vẫn còn đang đắm chìm trong luồng diễn của mình, thế nhưng lại nghe thấy Lục Đồng Quân nói: “Người anh vẫn luôn muốn kết hôn là em, em chính là mẹ của đứa bé, người vào đêm năm năm trước, cũng là em.”
“Không cần an ủi em đâu, anh có nỗi khổ mà… Chờ một chút.” Tô Lan Huyên phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Lục Đồng Quân: “Anh nói gì?”
“Hạ Lăng, Hạ Bảo, là con trai ruột của anh.” Lục Đồng Quân ôm lấy Tô Lan Huyên, cho dù đã trải qua một đêm, thế nhưng vẫn khó mà nén được sự hưng phấn: “Lan Huyên, em thực sự là may mắn mà anh tu luyện mấy đời mới có được, tối hôm qua anh đã tự mình hỏi Tô Lan Ninh.
Hạ Lăng và Hạ Bảo thực sự là con của chúng ta, mẹ anh cũng vì biết chuyện này, nên mới gặp Tô Lan Ninh để hạ độc thủ.”
“Chờ một chút, để em suy nghĩ chút đã!” Trong đầu Tôi Lan Huyên hơi loạn xà ngầu lên: “Hạ Lăng và Bé Bảo là con trai của chúng ta? Ha ha, điều này sao có thể, mấy năm trước anh và em còn chưa…
Tô Lan Huyền lại phản ứng kịp lần nữa, khó mà tin được nhìn Lục Đồng Quân: “Người năm ấy, là anh sao?” Việc này quả thực còn máu cún ly kỳ hơn so với phim truyền hình.
Đi đi lại lại, người năm đó, vậy mà lại là người ngay cạnh gối hôm nay.
“Là anh.” Giọng của Lục Đồng Quân nồng hậu: “Lan Huyện, cảm ơn em đã sinh cho anh hai đứa con thông minh lanh lợi như vậy.”
Tô Lan Huyền vẫn còn hơi ngơ ngác, lúng ta lúng túng nói: “Lục Đồng Quân, việc này cũng thần kỳ quá rồi, làm giám định thân tử đi? Nếu không thì thực sự khó tin quá.”
Ngoài miệng nói là như vậy, trong lòng Tô Lan Huyền thực ra đã tin rồi.
Hạ Lăng và Hạ Bảo lớn lên rất giống với Lục Đồng
Quân, cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy Hạ Lăng, Hạ
Bảo là con trai ruột của Lục Đồng Quân.
Chẳng qua khi biết được đoạn ký ức khó chịu nhất kia lại biến thành lần gặp đầu tiên của mình với người yêu, cô có một cảm giác không thể nào nói nên lời.
“Được, anh có thể nói Xa Thành Luân lập tức giám định thân tử cho anh và Hạ Lăng”
Tô Lan Huyền đột nhiên nhớ đến việc Lục Đồng Quân bày mấy thứ phô trương ở trước khu biệt thự kia, hỏi: “Những thứ phô trương ban nãy kia, chính là anh làm để nhận con trai sao?”
“Anh đã nghĩ suốt cả một đêm, chẳng nghĩ ra biện pháp gì tốt cả, chỉ có thể sửa sang lại như vậy thôi.”
“Thô tục.” Tô Lan Huyên chửi thề: “Nếu như anh xách một rương tiền đến, nói không chừng còn hiệu quả hơn một chút đó.”
Lục Đồng Quân: “
“Không phải mang tiền thì càng thô tục hơn à?”
“Em tin rằng ý tưởng của bé Bảo giống như em, anh có tin không?”
“Tin, điểm này của bé Bảo thì giống em thôi.”.
truyện đam mỹ
Tô Lan Huyên giận: “Lục Đồng Quân, anh đang nói em thô tục đúng không?”
“Không hề, anh đang khen em mà, sinh ra đứa bao cũng không công bằng, Bé Bảo giống em, Hạ Lăng thì giống anh.” Lục Đồng Quân nắm chặt lấy tay của Tô Lan Huyền: “Lan Huyên, khi biết em từ đầu đến cuối đều là của anh, anh cũng là của em từ đầu đến cuối, em có biết trong lòng anh vui biết bao nhiêu không? Anh thật vui khi người kia là em, cũng vui vì người kia là anh.”
Tô Lan Huyền sao lại không vui cơ chứ, việc kia cũng là nỗi đau của Tô Lan Huyên, cũng là chỗ mà cô thấy có lỗi nhất với Lục Đồng Quân, cho dù hai người đều không nhắc đến ngoài miệng, nhưng cũng khó tránh khỏi đôi khi có chút nhạy cảm.
Ai không muốn người phụ nữ của mình sạch sẽ?
Ai lại không muốn người