Lục Đồng Quân chân trước vừa mới đưa Tần Chấn
Đông vào đồn cảnh sát uống trà, hiện giờ lại nói cho anh biết, Tần Chấn Đông là cha vợ của mình.
Như này thì phải làm sao?
Đây chính là cha ruột của Tô Lan Huyên, anh chẳng những không thể đắc tội, còn phải cung phụng.
“Lan Huyên, bây giờ anh sẽ gọi điện thoại, kêu người ta thả Tần Chấn… cha ruột của em ra.” Tô Lan Huyền lắc đầu: “Không cần, để ông ấy ở trong đó mấy ngày đi.”
Xa Thành Luân: “… Được!” Đây thực sự là con gái ruột đó nha.
Tô Lan Huyền nói: “Chuyện này với Hạo Trần là một cái gai lớn, nếu như Tần Chấn Đông được thả ngay lúc này, vậy thì em càng thêm đau đầu, hơn nữa người cha ruột này, em vẫn chưa có ý định nhận thân”
Đột nhiên nhảy đâu ra một ông cha ruột, lại còn là Tần Chấn Động từng muốn cưới mình cảm vợ bé, trong lòng Tôi Lan Huyền hơi… buồn nôn.
Nếu không phải xem hết thư của mẹ, nhận thân Thần Chấn Động lần nữa, mà mẹ đến chết vẫn nhớ đến Thần Chấn Đông, cô thật sự không muốn thừa nhận Tần Chấn Đông là cha ruột của mình.
“Nghe lời em.” Lục Đồng Quân không quan trọng, dù sao thì Tô Lan Huyên cũng là người của anh, con cái cũng đã có rồi, tay cầm con át chủ bài, Tần Chấn Đông cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai người.
Ba người đi về bệnh viện trước tiên, Tô Lan Huyền đi thăm Trần Hương Thủy, Trần Hương Thủy vẫn còn đang hôn mê, chưa hề tỉnh lại.
Đầu bị chấn thương nặng lần thứ hai, muốn tỉnh lại, không dàng.
Việc mà Xa Thành Luân bây giờ có thể làm, cũng chỉ là chậm rãi đợi kỳ tích xuất hiện mà thôi.
Hiện giờ phẫu thuật mắt của Lục Đồng Quân và giải cứu Tô Hạo Trần là quan trọng nhất, đợi chờ khi mọi thứ đã ổn định, náo nhiệt nhận hai đứa con trai cũng không muộn.
Con trai của Lục Đồng Quân anh, nhất định phải quang minh chính đại, để tất cả mọi người đều biết rõ.
Ở tiệc mừng thọ trước đó, Lục Đồng Quân đã công khai thừa nhận hai đứa bé là con mình.
Vậy thì kế tiếp, chỉ cần tiến hành một buổi tiệc giới thiệu hoành tráng, giới thiệu chính thức hai đứa bé với thân phận là con cháu của nhà họ Lục cho người trong giới biết cũng sẽ dễ dàng.
Chuyện Tô Lan Huyền quay về Thủ đô nhanh chóng truyền đến tại An Nhã Hàn, An Nhã Hân hưng phần chạy đến bệnh viện tìm Tô Lan Huyền.
“Cô chủ của tớ à, cuối cùng thì cậu cũng quay về rồi.
An Nhã Hãn ôm lấy cánh tay của Tô Lan Huyền.
“Nhớ chết tớ rồi, lần sau muốn đi đầu, dần theo tớ đấy nhé.
Tô Lan Huyện cười nói: “Tớ thấy cậu chán quá rồi đấy, muốn tìm người đi ra ngoài chơi cùng cậu đúng không”
“Người hiểu tớ, cũng là Tô Lan Huyền.”
An Nhã Hân cười cười: “Tô Lan Huyên, cậu vừa đi khỏi, Thủ đô đột nhiên trở nên cực kỳ vô vị.”
Tô Lan Huyên giả bộ ra vẻ ngạc nhiên: “Không phải là cậu thích tớ đấy chứ, kiểu gì thì cũng đừng như vậy nha, tớ là hoa thơm đã có chủ rồi.”
“Muốn chết à, ai yêu cậu cơ chứ, tính hướng của tớ bình thường.” An Nhã Hân cười nói: “Hơn nữa, tớ nào dám cướp vợ của cậu Lục”
Hai người vừa đùa giỡn, vừa đi ra ngoài, An Nhã Hân hỏi: “Tô Lan Huyên, cậu đi đâu vậy?”
“Mua ít đồ đi thăm Chu Văn Triệt”
Tô Lan Huyên nợ Chu Văn Triệt một ân tình này, cũng không thể không để mắt đến.
Cô luôn luôn rõ ràng ân oán.
Tô Lan Huyên mua giỏ hoa quả và đồ bổ dưỡng đến thăm phòng bệnh của Chu Văn Triệt, vẫn còn đang ở cửa, cô đã nghe thấy tiếng bà Chu oán giận nói: “Vì một người phụ nữ không liên quan gì, suýt chút nữa thì liên lụy đến cả tính mạng rồi, con xem xem con nằm viện đến tận bây giờ, cái cô Tô kia đã tới đây được mấy lần? Trước kia ở tiệc nhận thân còn thấy người ta không tệ, kết quả, vẫn là nhìn lầm rồi, đúng là một người vong ân phụ nghĩa.”
“Mẹ, cô ấy không phải là người như vậy.” Giọng nói của Chu Văn Triệt rất lạnh lùng, giọng điệu có vài phần hờn giận: “Sau này đừng gièm pha cô ấy trước mặt con nữa.
“Vậy mà còn bảo vệ nữa, con trai, không phải là con Bà Chu nhìn ra tầm tư của con trai, kinh ngạc nói: “Ôi trời ơi, con trai, không phải là mẹ nói đúng rồi đấy chứ? Đây chính là vợ chưa cưới vào nhà họ Lục đó, con xen vào làm cái gì.”
Tô Lan Huyền và An Nhã Hân ở cửa nghe thấy rõ ràng, An Nhã Hân đè thấp giọng, nhỏ nhẹ nói: “Tô Lan Huyên, tên Chu Văn Triệt này có thật là có ý gì với cậu không? Ánh mắt đúng là không tệ đó.”
Hỗ là nhìn trúng Tô Lan Huyên, thích Tô Lan Huyên, An Nhã Hân đều cảm thấy đó là những người cùng chung lý tưởng.
“Đừng có nói linh tinh.” Tô Lan Huyên không phải kẻ ngốc, biết rõ tình cảm của Chu Văn Triệt, thế nhưng lời này không thể nói lung tung, truyền ra ngoài, cho dù là đối với ai thì cũng đều không tốt.
Tô Lan Huyền cũng không muốn khiến Lục Đồng Quân hiểu lầm.
Cô là người đã có bạn trai, nên cắt đứt tất cả các mối mập mờ với bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ Lục Đồng Quân ra, ngay cả chuyện xấu cũng không được phép có
Đây là tôn trọng chính mình, cũng là tôn trọng Lục Đồng Quân.
Cô dẫn An Nhã Hân đến cùng, cũng là vì để người khác không bàn tán qua lại, tránh cho Chu Văn Triệt một mình một phòng.
An Nhã Hân lập tức không nói gì nữa, làm một động tác không lên tiếng nữa, biểu thị rằng mình sẽ