Lục Tử Việt bỏ tính xốc nổi, trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, bị Lục Đồng Quân chèn ép như vậy nhưng ông ta cũng không tức giận.
“Chú sẽ chuyển lời này của cháu đích tôn tới Minh Húc.”
Lục Tử Việt rất xúc động: “Chú và Minh Húc sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, chịu khổ một chút cũng tốt, thấy rõ không ít người, cũng rèn luyện tâm tính, chú tin Minh Húc sẽ gây dựng nên sự nghiệp dựa vào chính hai bàn tay mình.”
Vừa nói Lục Tử Việt vừa nhìn về phía ông cụ Lục: “Cha, dụng tâm của cha, con và Minh Húc đều biết, cha giữ gìn sức khỏe, con về công trường trước.” Lục Tử Việt đã cảm động thông hiểu rất sâu sắc rồi.
Ông cụ Lục vô cùng vui mừng, vốn muốn bảo tài xế đưa Lục Tử Việt một đoạn đường nhưng Lục Đồng Quân lại lén lắc đầu với ông ta một cái.
Dễ dàng thay đổi từ thanh đạm sang xa xỉ, nhưng khó chuyển từ xa xỉ sang tiết kiệm.
Lục Tử Việt vừa có chút tỉnh ngộ, vậy thì không thể để bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển được.
Lúc này ông cụ Lục mới từ bỏ.
Lục Tử Việt vừa đi, Lục Đồng Quân cũng đứng dậy: “Ông nội, cháu đưa Lan Huyền đến công viên tưởng niệm bái lạy cha cháu”
“Nên đi bái lạy” Ông cụ Lục nói: “Các cháu vừa mới kết hôn, đến mộ cha cháu thông báo một tiếng cũng tốt”
Tô Lan Huyền nhìn về phía lục Lục Đồng Quân, đây là lần đầu tiên cô nghe Lục Đồng Quân nhắc tới cha mình.
Lục Đồng Quân đi đến bên cạnh Tô Lan Huyên, rất tự nhiên dắt tay cô đi ra ngoài.
Rời khỏi nhà cũ nhà họ Lục, lúc xe đi ngang qua trạm xe buýt, Tô Lan Huyên nhìn thấy Lục Tử Việt đang đợi xe buýt.
“Chú hai anh thật sự đã thay đổi quá nhiều, nếu đổi lại là người khác chưa chắc đã gánh được tội này.”
“Em biết tại sao nhà họ Lục có được địa vị như ngày hôm nay không?” Lục Đồng Quân nói: “Người bình thường không thể nhẫn nhịn được nhưng lúc trước Lục Minh Húc vì muốn đoạt quyền mà ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm, chỉ là dọn gạch ở công trường thôi mà, anh ta vẫn có thể chịu được cái khổ này!”
Tô Lan Huyện hiếu kỳ nói: “Anh định bao giờ thì để bọn họ quay lại?”
Lục Đồng Quân là kiểu trong nóng ngoài lạnh, hai người kia là người người thân nhất, có ông cụ Lục ở đây, Lục Đồng Quân cũng không thể hành động quá tuyệt tình.
“Bao giờ ngồi nhà trên mảnh đất phía tây ngoại thành xây xong thì lúc đó hai người bọn họ được quay lại.”
“Chính là cô nhi viện mà Hạ Bảo đã ở lúc trước về sau phá đi xây nhà đó sao? Hai người bọn họ đang bốc vác trên công trường đó sao? Anh sắp xếp sao? Hay là?”
Nếu nhớ không nhầm thì lúc đầu hạng mục này là do Lục Minh Húc nói ra.
“Không phải do anh sắp xếp, hai người bọn họ đến bước đường cùng, tự mình chạy đến bốc vác trên công trường đó.” Lục Đồng Quân khẽ nhếch môi: “Anh cũng chỉ lên tiếng chào hỏi trong giới làm cho không ai dám dùng anh ta, nếu không với tính của Lục Minh Húc thì sẽ không thể nào rời khỏi thủ đô”
“Đúng là một con cáo già biết nhìn xa trông rộng.” Tô Lan Huyên khinh bỉ nói: “Người khôn khéo như Lục Minh Húc cũng bị anh ngấm ngầm mưu tính từng bước đến mức phải bốc vác trên công trường, chuyện chúng ta đăng ký kết hôn sao em đột nhiên cũng cảm thấy có chút mờ ám nhỉ? Anh mau khai thật đi, có phải anh cũng ngấm ngầm mưu tính với em đúng không?”
Lục Đồng Quân một tay lái xe, một tay rảnh rỗi nắm lấy tay Tô Lan Huyên, mười đầu ngón tay khép chặt: “Lan Huyền, anh còn một bí mật muốn nói với em.”
“Bí mật gì?”
Vẻ mặt Lục Đồng Quân đầy nghiêm túc khiến Tô Lan Huyền vừa nghe liền có chút hơi căng thẳng, lại có chút hơi mong đợi.
“Thật ra thì..
Đèn xanh chuyển đèn đỏ, Lục Đồng Quân dừng xe lại, nhìn về phía Tô Lan Huyên: “Thật ra thì anh đã sống mấy trăm năm, chúng ta đã quen biết mấy đời rồi, anh từ đời trước trước trước nữa đã bắt đầu ngấm ngầm mưu tính với em rồi, mỗi đời luân hồi của em anh đều đến tìm em, sau đó lừa em làm vợ anh.”
“Thật sao!” Tô Lan Huyền biết Lục Đồng Quân đang trêu chọc liền phối hợp, hai mắt toả ra vẻ yêu thích, vô cùng kinh ngạc vui mừng hỏi: “Chồng, vậy anh có thể sống bao lâu?”
Mười đầu ngón tay đã nắm chặt lại càng nắm chặt hơn mấy phần, giọng Lục Đồng Quân đầy cưng chiều nói: “Vậy thì phải xem em luân hồi bao nhiêu đời đã.”
“Oa, chồng thật thâm tình nha.” Tô Lan Huyện dí dỏm trừng mắt nhìn, đưa tay: “Chồng có mang đồ gì từ mấy trăm năm trước về không, loại đó rất có giá trị đấy, dù là một cái bát hơn một