Cơn gió lạnh thổi qua khiến Lệ Quốc Phong rùng mình một cái, đây là nghĩa trang mà mộ phần của Lệ Thu Uyển lại ở ngay phía trước, bây giờ chỉ cần nhìn thoáng qua Tô Lan Huyên một chút thôi cũng đủ khiến Lệ Quốc Phong cảm thấy sợ hãi rồi, ông ta chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Tô Lan Huyên cười đầy ẩn ý, nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Lệ Quốc Phong cô chỉ xoay người tiếp tục đi về phía trước rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô mong sao Lệ Quốc Phong đừng có đuổi theo.
Tô Lan Huyên vừa đi vừa nhìn xem có ai để xin giúp đỡ hay không, cũng thử tính toán khoảng cách nếu Lệ Quốc Phong không dám đi tới thì cô sẽ tìm cơ hội chạy trốn.
Bó tay chịu chết không phải là phong cách của cô, nhưng cuối cùng Lệ Quốc Phong vẫn tiếp tục đi theo.
Đột nhiên trời bắt đầu có sương mù, nhưng điều kỳ lạ là đám sương mù này không những không tan mà ngược lại còn tụ lại cùng một chỗ.
Tô Lan Huyên càng đi về phía trước thì càng thấy sợ, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Mẹ ơi, đây là địa bàn của mẹ, mẹ phải che chở cho con đó.
Cách bia mộ của mẹ mười mấy mét, hình như Tô Lan Huyên mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tô Khánh Thành.
Nhưng tại sao Tô Khánh Thành lại có mặt ở đây vào sáng sớm thế nào?
Không lẽ thật sự đã gặp phải… thứ gì rồi đó chứ?
Đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở sau gáy, nhưng chờ đến lúc lại gần thì không thấy Tô Khánh Thành đâu nữa, chỉ có một ít giấy tiền vàng bạc đã được đốt ở trước mộ, cây nến cũng đã cháy hết.
Tô Lan Huyên nhìn xung quanh một hồi cũng không nhìn thấy ai, cô rùng mình lần nữa rồi nhìn chằm chằm Lệ Quốc Phong, sau đó cố ý vờ như vừa mới hoàn hồn lại còn run rẩy hỏi: “Vừa rồi ông có nhìn thấy… có người ở trước mộ mẹ tôi không?”
Lệ Quốc Phong đi ở phía sau, bởi vì tâm mắt của ông ta bị Tô Lan Huyên cản trở nên thật sự không thấy người nào, nhưng rõ ràng đã có người cúng bái ở trước mộ của Lệ Thu Uyển, hơn nữa làn sương sớm vừa rồi cũng đủ khiến ông ta bắt đầu sợ hãi.
“Tô Lan Huyên, cô lại đang giả thân giả quỷ chứ gì? Một hồi giả bộ bị mẹ cô nhập một hồi lại thấy có người, cô đừng hòng giở mấy cái trò quỷ này với tôi” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng của Lệ Quốc Phong đã kiêng dè không ít.
“Mẹ tôi nhập vào tôi khi nào sao tôi không biết?” Tô Lan Huyên ra vẻ Lệ lão đại đã làm chuyện gì trái với lương tâm mà lại hoảng sợ khi đến trước mộ của mẹ tôi như vậy? Hơn nữa trước mộ vẫn còn một đống tiền giấy tiền vàng bạc đang cháy kia kìa, ông không thấy à?”
Tô Lan Huyên vừa dứt lời đã có một cơn gió thổi qua khiến số tro bụi còn sót lại sau khi đốt đều thổi về phía Lệ Quốc Phong, có nửa tờ tiền còn dính vào mặt của ông ta.
Đột nhiên Tô Lan Huyên hét lớn: “Ô kìa, tôi nhìn thấy mẹ tôi rồi, bà ấy đến tìm ông đấy”
Tiếng hét này đã dọa Lệ Quốc Phong tới mức đứt luôn dây thần kinh lý trí cuối cùng, ông ta nhanh chóng lấy mảnh tiền giấy ra ở trên mặt xuống sau đó vô thức nói: “Thu Uyển, anh không có hại em, anh thật sự không hại em mà, là em tự làm tự chịu thôi.”
Sau khi Lệ Quốc Phong lấy lại tinh thần thì mới biết đã bị Tô Lan Huyên lừa, ở đây làm gì có Lệ Thu Uyển, Lệ Quốc Phong thẹn quá hóa giận: “Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mẹ của cô cả”
Lệ Quốc Phong âm thầm bước nhanh tới trước mộ, siết chặt tấm bia trong tay: “Thu Uyển, em đừng giả thần giả quỷ nữa, Lệ Quốc Phong anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em nên không sợ em tới tìm đâu.
Vốn dĩ nhà họ Lệ nuôi dưỡng em là để em làm vợ của anh, nhưng em vẫn cứ khăng khăng đem lòng yêu Tân Chấn Đông còn mang thai con của ông ta, như vậy không phải đã cảm sừng anh rồi sao, có người đàn ông nào có thể chịu được chuyện này chứ?”
Lệ Quốc Phong càng nói càng kích động một mực ôm bia mộ của Lệ Thu Uyển, hơn nữa chuyện Tô Lan Huyên giả ma vừa rồi đã kích thích sự sợ hãi trong lòng ông ta nên tâm trạng của ông ta càng kích động hơn, muốn dùng hành động này để che giấu nỗi sợ trong lòng.
“Thu Uyển, tại sao em lại muốn rời đi chứ? Chỉ cần em bỏ quách đứa nhỏ đó đi thì anh vẫn sẽ lấy em mà, không có Tân Chấn Đông thì em chính là người của anh, không, vốn dĩ em đã là của anh rồi.”
Lệ Quốc Phong vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình một mực ôm nộ bia, điên cuồng nói: “Thu Uyển, em chết rồi cũng không sao, nợ của mẹ cứ để con gái trả, em không chịu gả cho anh thì cứ để con gái em gả thay em đi, đây là những gì mà em đã nợ anh.
Anh đã tốn một khoảng tiền lớn mới tìm được chốn bồng lai tiên cảnh kia, đến lúc đó anh