Lệ Quốc Phong ngã xuống đất, bỗng nhiên cảm thấy bộ xương già của mình giống như sắp rã ra vậy, lúc ông ta nhìn thấy rõ người trước mắt chính là Lục Đồng Quân cũng không để tâm đến việc có bị đau hay không đã vội đứng lên bỏ chạy.
Lục Đồng Quân nhìn thoáng qua cục đá dưới chân, dùng sức rất lớn đá cục đá đó đập vào chân của Lệ Quốc Phong khiến chân của Lệ Quốc Phong bị bẻ cong rồi quỳ một chân xuống đất.
Hạ Đình, Hạ Vân bước tới túm lấy ông ta.
Lâu Yến Vy tới đúng lúc Lệ Quốc Phong đang sa lưới, dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Lệ Quốc Phong khiến lòng cô ta phức tạp không nói nên lời, suy cho cùng thì đó cũng là người cậu đã từng nuôi dưỡng cô ta.
Lệ Quốc Phong là người thân thì Tô Lan Huyên cũng là người thân, hơn nữa với những chuyện mà Lệ Quốc Phong đã làm thì trong lòng của Lâu Yến Vy đã bắt đầu nghiêng về phía Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên vội la lên: “Lục Đồng Quân, nhanh lên, đưa cha em đến bệnh viện đi”
Bởi vì mất máu quá nhiều nên đã hôn mê khiến Tô Lan Huyên vô cùng sốt ruột.
Lục Đồng Quân ôm Tô Khánh Thành bước nhanh đến chỗ đậu xe, còn Hạ Đình Hạ Vân và Vạn Hoài Bắc thì ở lại xử lý mọi chuyện.
Vạn Hoài Bắc thở dài một hơi: “Đưa đến đồn cảnh sát đi”
Dù có thế nào đi nữa Lệ Quốc Phong cũng từng là một nhân vật làm mưa làm gió, hôm nay lại rơi vào kết cục như thế này làm Vạn Hoài Bắc cũng thổn thức không thôi.
“Vâng, anh Vạn.”
Hạ Đình, Hạ Vân phụ trách áp giải người, nhưng chuyện kỳ lạ là Lệ Quốc Phong không hề hé răng nửa lời nhưng lúc đi ngang qua Lâu Yến Vy lại nhìn chằm chằm vào cô ta vài giây, còn Lâu Yến Vy thì đứng qua một bên nhường đường, đứng nhìn Lệ Quốc Phong bị đưa đi với tâm trạng đầy phức tạp.
Chỉ với số hàng này thôi cũng đủ để Lệ Quốc Phong ngồi tù mọt gông rồi, mà đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta buôn bán hàng cấm, một khi bị đào sâu thì những chuyện Lệ Quốc Phong đã làm trước.
đây chắc chắn sẽ bị vạch trần, đến lúc đó mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Sương sớm đã tan, ngọn nến trước mộ Lệ Thu Uyển cũng đã tắt, di ảnh trên bia mộ vẫn nở một nụ cười nhè nhẹ như cũ, trong nghĩa trang chỉ còn lại Vạn Hoài Bắc và Lâu Yến Vy.
Lần này Lâu Yến Vy đến đây không phải để gây phiền phức cho Vạn Hoài Bắc, thậm chí còn không thèm liếc anh ta một cái đã xoay người rời khỏi nghĩa trang.
Vạn Hoài Bắc không quá quen với dáng vẻ u buồn của Lâu Yến Vy nên cũng nhanh chóng bước theo: “Mẫu Dạ Xoa, cô đi nhanh như vậy làm gì? Chị em tốt của cô đâu sao không đi theo cô?”
Lâu Yến Vy nhìn người trước mặt với ánh mắt lạnh thấu xương: “Tâm trạng không tốt, đừng chọc tôi.”
“Tôi thấy rồi, trên mặt cô viết ba chữ to “đừng chọc tôi” kia kìa”
Vạn Hoài Bắc nở một nụ cười tao nhã: “Có muốn đi uống chút gì không? Tôi mời”
Bản thân Vạn Hoài Bắc cũng cảm thấy rất bất ngờ khi buộc miệng đưa ra yêu cầu như vậy, chắc anh ta bị rớt não rồi.
Nhưng với cái tính cách chỉ hận không thể cắt đứt ba cái chân của anh ta thì chắc chắn Lâu Yến Vy sẽ không đi, cho nên anh ta cũng thấy yên tâm, thế mà Lâu Yến Vy chỉ liếc anh ta một cái rồi nói: “Nói hay lắm, anh mời khách, đi”
Vạn Hoài Bắc: “…”
Sao cứ cảm thấy như anh ta đang tự đào hố chôn mình vậy?
Lâu Yến Vy đi phía trước, thấy Vạn Hoài Bắc không đi theo thì chế nhạo: “Muốn nuốt lời rồi à? Không dám mời sao?”
“Đi, chỉ là một chầu nhậu có gì mà không mời được.”
Chỉ hai tiếng đồng hồ sau Vạn Hoài Bắc đã phải tự vả vì những lời này, anh ta dẫn Lâu Yến Vy đi đến một quán bar luôn mở cửa suốt hai mươi bốn giờ một ngày của nhà họ Vạn.
Vạn Hoài Bắc khí phách gọi người dọn ra một bàn rượu ngon, kết quả đều bị Lâu Yến Vy càn quét sạch sau đó còn cầm một chai bình rượu rỗng mà nói:”ĐÐem thêm mấy chai nữa, lấy rượu tốt một chút, đừng có đem ra mấy chai rượu vang để qua mặt tôi Khóe mắt Vạn Hoài Bắc giật giật một cái, dở khóc dở cười nói: “Số rượu mà cô vừa uống cộng lại cũng hơn một ba trăm triệu đấy”
Lần này anh ta thật sự sắp hộc máu rồi, Lâu Yến Vy không thèm chớp mắt một cái đã uống sạch toàn bộ số rượu được mang ra, hơn chục chai mỗi chai đều có giá trên ba chục triệu nhưng mặt lại không hề đỏ dù chỉ là một chút.
“Anh lừa ai đấy, tôi thấy số này đều là rượu giả đến cả chút cảm giác cũng không có đây này, hầm rượu ở đâu, tự tôi đi chọn”
“Rượu này của tôi đều là hàng thật giá thật đấy” Vạn Hoài Bắc muốn xem thử tửu lượng của Lâu Yến Vy đến đâu nên đành trả lời: “Đi, dẫn cô đến hầm rượu để uống cho đã”
Vạn Hoài Bắc năm tay của Lâu Yến Vy dẫn đi, đây chỉ là một hành động theo bản năng nên anh ta