Vốn dĩ Lệ Quốc Phong vẫn tưởng rằng Tô Hạo Trần chính là con của mẹ cô, ông ta vừa tính kế hãm hại Tô Hạo Trần, vừa tính kế cô.
Mầm móng thù hận trong lòng ông ta, chính là muốn khiến cho cô hận Tần Chấn Đông, sau đó đi tìm Tần Chấn Đông trả thù.
Không chiếm được thì nhất định phải hủy diệt.
Đó chính là Lệ Quốc Phong.
Ông ta không chỉ hủy hoại mẹ cô, mà còn muốn hủy hoại cả cô lẫn Tô Hạo Trần.
Nhưng kết quả lại là lấy đá đập chân mình, Lệ Quốc Phong cũng không ngờ rằng, nghìn tính vạn tính lại đi hại chính con trai mình.
Tô Lan Huyên cũng đứng dậy, hai tay nặng nề chống lên bàn: “Lệ Quốc Phong, tôi không có hơi đầu nói chuyện nhảm với ông, giữa ông và Hiểu Vân có cái gì trong lòng ông rõ nhất.
Chính ông là người gây nghiệp, thì phải tự mình gánh vác.
Đừng có ý đồ dùng cách thức để phủ nhận Hạo Trần.
Tôi nghĩ nếu như Hạo Trần và Lâu Yến Vy biết mình có một người cha như vậy, bọn họ càng tình nguyện không muốn thừa nhận sự thật này hơn so với ông”
“Sao Hạo Trần và Lâu Yến Vy lại có thể là con của tôi.
Lệ Quốc Phong tôi cả đời không có con cái, tại sao lại như vậy được.”
Lệ Quốc Phong cảm thấy đây đúng là chuyện cười của thiên hạ: “Trương Hiểu Vân đã chết bao năm nay rồi, sao cô lại biết được? Chẳng lẽ bà ta báo mộng cho cô à? Lan Huyên, chắc chắn là cô gạt tôi, tôi không mắc lừa đâu”
Lệ Quốc Phong cười lớn, nhất định không chịu thừa nhận.
“Là Hoàng Sơn đã nói cho tôi biết, ông thật muốn tôi mang ảnh chụp ra trước mặt ông thì ông mới bằng lòng tin đúng không?” Tô Lan Huyên rất tức giận, cô thật muốn tiến lên đánh cho Lệ Quốc Phong một trận.
“Bà xã, bình tĩnh” Lục Đồng Quân nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Bớt giận đi, em ra ngoài hít thở không khí chút đi, không khí chỗ này buồn bực không tốt cho em và con gái, giao chỗ này cho anh.”
Tô Lan Huyên cũng không muốn đối mặt với Lệ Quốc Phong nên xoay người rời đi.
Vừa mới đi ra đến cửa bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lệ Quốc Phong truyền đến từ bên trong.
Tiếng kêu này ước chừng kéo dài đến vài phút.
Một lát sau Lục Đồng Quân đi ra, phủi phủi bụi trên người và nói: “ Đi thôi.
ông ta tin rồi”
Tô Lan Huyên: “…”
“Ông xã anh bạo lực quá”
Thế nhưng…
“Em thích.”
Tâm trạng của Lục Đồng Quân rất tốt, khẽ cười bên tai Tô Lan Huyên và nói: “Anh biết em hài lòng với lực bật của anh, thừa dịp lúc con gái còn chưa sinh ra anh sẽ tăng cường rèn luyện, khiến em càng vui lòng hơn”
Tô Lan Huyên: “…”
“Lục Đồng Quân, anh thay đổi rồi” Ngay cả ông xã Tô Lan Huyên cũng không gọi, khinh bỉ liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh thì hay rồi”
Lục Đồng Quân nhe nhởn nhìn cô chằm chằm: “Từ nay về sau cha sẽ bảo vệ mẹ của các con, đúng vậy phải rèn luyện thân thể, Lan Huyên em muốn chạy đi đâu hả?”
Tô Lan Huyên đỏ mặt quay đầu bước đi: “Về thôi.”
“Bà xã, đợi anh” Trong mắt Lục Đồng Quân tràn ngập sự sủng ái, rảo bước đuổi theo.
“Anh nói xem Lệ Quốc Phong có thay đổi khẩu cung nói ra chân tướng sự việc hay không? Có cần làm một cái xét nghiệm cha con rồi đưa cho ông ta không?”
“Lan Huyên, thật ra đàn ông không có ngốc, có phải là con mình hay không trong lòng đều biết rõ.
Ở độ tuổi này của ông ta biết mình có con trai và con gái, nếu không muốn đoạn tử tuyệt tôn, vậy thì sẽ không dìm Tô Hạo Trần xuống nước đâu.”
Không nói lời này thì thôi, vừa nói, Tô Lan Huyên không nhịn được mà khinh bỉ.
“Vậy sao lúc trước anh lại không nhận ra Hạ Lăng và Hạ Bảo?”
Lục Đồng Quân: “…”
Đây không phải là tự đào đường hầm cho mình hay sao?
“Năm đó ai kêu em chạy trốn nhanh quá, hơn nữa em cũng không nhận ra anh chính là cha của tụi nhỏ”
Cậu chủ tục thật thông minh, còn học được cách phản kích.
“Kỳ lạ, anh cũng không nhớ rõ đã gặp qua em, tại sao em phải nhớ mình đã gặp anh rồi?” Tô Lan Huyên cũng có cái lý của mình, hơn nữa, ai bảo năm đó ngọn đèn quá mờ, và còn đi nhầm phòng nữa.
Phụ nữ như thế nào cũng rất để ý.
Lục Đồng Quân vội vàng lái sang chuyện khác: “Anh bảo ông nội chọn một ngày hoàng đạo để Hạ Lăng và Hạ Bảo ghi tên vào gia phả nhận tổ nhận tông”
Càng là gia tộc lớn càng nhiều quy củ nên càng phải cẩn thận.
Nhà họ Lục có từ đường riêng, đã truyền lại hàng trăm năm.
Phàm là con cháu nhà họ Lục, đều phải được có tên trong gia phả mới được coi là người của nhà họ Lục.
.
Truyện Cung Đấu
Trong thâm tâm người nhà họ Lục vô cùng truyền thống, đối với chuyện huyết mạch của dòng họ cũng thực sự coi trọng.
“Ngày mấy?” Tô Lan Huyên cũng hy vọng Hạ Lăng và Hạ Bảo