Trẻ con bây giờ thật đúng là cái gì cũng biết.
Ông cụ Lục đến, Hạ Lăng và Hạ Bảo đi theo ông cụ Lục đi vào.
Vạn Hoài Bắc đứng tại chỗ, vừa tiếp đón khách khứa vừa cảm thấy có chút không yên lòng, một lúc sau liếc mắt nhìn đồng hồ đã gần tám giờ.
“Cha, mẹ, hai người tiếp khách đi, con có chút việc cần ra ngoài.
Vạn Hoài Bắc tìm cớ rời đi.
Hôn lễ của con gái nhà họ Vạn được tổ chức long trọng náo nhiệt.
Hai vợ chồng Lý Kính Hòa cũng đến, Lưu Lệ Phương vừa tới hôn lễ đã đi tìm Tô Lan Huyên.
Bà ấy rất quan tâm Tô Lan Huyên, đối xử với cô như con ruột của mình.
Có Lưu Lệ Phương nói chuyện cùng nên Tô Lan Huyền cũng cảm thấy đỡ nhàm chán.
Đây là lần đầu tiên Tô Lan Huyền lấy thân phận là bà chủ nhà họ Lục đến tham dự buổi tiệc.
Bụng Tô Lan Huyên có vẻ đã nhô lên rõ ràng, e là cho dù có mặc quần áo rộng rãi đi chăng nữa thì người tình mắt vẫn sẽ nhận ra Tô Lan Huyên đang mang thai.
Không ít người đi đến chúc mừng Tô Lan Huyền, ngoài miệng đều ngầm khen vận mệnh Tô Lan Huyền thật tốt.
Trong những dịp như vậy không thể thiếu những lời nói dối, Tô Lan Huyện cười cười, đang định mở miệng thì đã thấy Lục Đồng Quân xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, anh nằm lấy vai cô nói: “Có thể lấy được Lan Huyền chính là tôi đã tích phúc đức từng chút một mới có.”
Tất cả mọi người đều nghĩ Tô Lan Huyên muốn trèo cao đến nhà họ Lục.
Một câu nói của Lục Đồng Quân làm cho mọi người biết thật ra chính anh là người theo đuổi Tô Lan Huyên, khiến mọi người càng thêm hâm mộ mãi không thôi.
Tô Lan Huyền quay đầu nhìn Lục Đồng Quân, dịu dàng lại hiểu ý cười nói: “Anh đi nói chuyện với mọi người đi, ở đây em có mẹ nuôi rồi.”
Dạng tình huống này Tô Lan Huyện sẽ cho Lục Đồng
Quân mặt mũi, hoá thân thành chú cừu non ngoan ngoãn.
Trong chốc lát Lục Đồng Quân cảm thấy không quen, cúi người nói thầm vào tại Tô Lan Huyên: “Bà xã, anh vẫn thích bộ dáng giơ nanh múa vuốt của em hơn.” “Anh ngứa đòn phải không?”
Tô Lan Huyên liếc mắt với Lục Đồng Quân một cái, dám chọc đến cô, cô liền lấy gia pháp ra xử lý.
Lúc này Lục Đồng Quân mới vừa lòng mà rời đi.
Cả buổi tối ông cụ Lục đều dẫn Hạ Lăng Hạ Bảo đi khắp xung quanh khoe khoang: “Đây là cháu trai của tôi, Hạ Lăng Hạ Bảo mau chào các chủ các bác đi con.
Ông cụ Lục sống đến ngần này tuổi rồi, đã không còn là cái tuổi đi so sánh với người khác xem ai nhiều tiền hơn, địa vị ai cao hơn nữa, mà là đi so với người khác xem ai có nhiều con cháu hơn, con cháu nhà ai giỏi giang hơn.
Lần trước ở bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Lục, Hạ Lăng và Hạ Bảo cũng đã từng tham gia, đối với vẻ ngoài của hai đứa nhỏ này, thật sự không thể phủ nhận hoàn toàn đều mang theo ưu điểm của cả Tô Lan Huyền và Lục Đồng Quân, một bộ dáng đáng yêu xinh đẹp.
Rõ ràng là hôn lễ của con gái nhà họ Vạn, thế nhưng Tô Lan Huyền và hai đứa nhỏ lại trở thành tiêu điểm.
“Chú rể đã đón cô dâu đến rồi.
Không biết ai hô to lên một câu khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Vạn Linh Lan mặc váy cưới được nhóm phù dâu đưa đến sảnh.
Sở Lâm Minh mặc âu phục chú rể, vest đen giày da, đẹp trai xuất sắc.
Nhân ngày vui này, tinh thần Sở Lâm Minh thoải mái hơn rất nhiều.
“Hôm nay Sở Lâm Minh không còn ăn mặc phong cách chó má nữa rồi.” An Nhã Hân đi tới bên cạnh Tô Lan Huyền: “Còn phải nói, tuy anh ta là đồ cặn bã, nhưng đúng là rất đẹp trai.”
Gần đây nhà họ Vạn và nhà họ An có qua lại một chút, cho nên nhà