Sau khi vết mổ của Tô Lan Huyên được khâu lại thì cô được đưa về phòng bệnh, không lâu sau thì cô tỉnh lại, vết thương ở bụng khiến cô đau đến mức không dám nói to.
“Các con đâu rồi?” Tô Lan Huyên vẫn chưa được nhìn thấy hai đứa con trai mới sinh của cô.
“Lan Huyên” Lục Đồng Quân vội vàng đi tới và nắm tay Tô Lan Huyên: “Em vất vả rồi, các con đã được đưa đi tắm rửa rồi, lát nữa sẽ ôm về”
Tô Lan Huyên cần phải nghỉ ngơi, ông cụ Lục và Tô Khánh Thành cũng ở bên ngoài, không đi vào.
Tô Lan Huyên nằm một hồi lâu cũng không dám nói gì, vết mổ rất đau chứ đừng nói là xuống giường, quả thực là không dám nghĩ.
Một lúc sau, hai đứa bé tắm rửa xong được bế vào, Tô Lan Huyên nhìn bọn nhỏ, trong lòng cô liền tan chảy.
“Sao lại giống anh thế này, hoàn toàn không giống em chút nào.” Tô Lan Huyên không vui, ngũ quan của hai đứa bé đều giống Lục Đồng Quân.
“Vẫn còn chưa lớn hơn mà, đợi khi lớn lên nói không chừng sẽ giống em.” Lục Đồng Quân sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn của đứa nhỏ, anh hơi cẩn thận vì sợ làm tổn thương đứa nhỏ.
Tô Lan Huyên nhìn hai đứa nhỏ, trên mặt nở nụ cười, chịu đau thế này cũng đáng.
“Anh đã đạt được tên cho bọn nhỏ chưa?”
“Đặt rồi, gọi là Tam Bảo, Tứ Bảo.”
Tô Lan Huyên: “..”
Cô thực sự không nhịn được giơ tay lên đánh Lục Đồng Quân một cái: “Làm gì có ai đặt tên tuỳ tiện như anh.”
Con trai không phải là số điện thoại, ngay cả đặt tên cũng không để tâm đến.
Lúc trước đặt tên cho con gái thì lại khá tích cực.
Tô Lan Huyên vừa dùng lực một chút thì động đến vết mổ trên bụng cô, đau đớn hít khí lạnh.
“Lan Huyên, em không sao chứ?” Lục Đồng Quân vội vàng hỏi han: “Đừng tức giận, ông nội đã đặt tên rồi, Tam Bảo và Tứ Bảo chỉ là biệt danh, gọi cho tiện thôi.”
Tô Lan Huyên liếc Lục Đồng Quân một cái, cũng không muốn nói chuyện.
với Lục Đồng Quân nữa.
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa nghe nói Tô Lan Huyên đã tỉnh, ở bên ngoài gõ cửa: “Chị ơi, em đến rồi.”
Cánh cửa được đẩy ra, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đi vào.
Trước đó Tô Lan Huyên không biết Lâu Yến Vy đã đến, mấy tháng không gặp Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa, đột nhiên được gặp thì vô cùng vui mừng.
“Yến Vy, Hồng Hoa”
Tô Lan Huyên không dám dùng lực quá, chỉ dám nhẹ giọng nói.
“Chị, sinh con có phải rất đau không?” Lâu Yến Vy nhìn thấy sắc mặt Tô Lan Huyên không còn chút máu, cảm thấy sinh con thật đáng sợ: “Phải rạch một vết rất lớn ở trên bụng rồi lấy hai đứa trẻ hơn năm cân ra nên chắc chắn.
rất đau.
Đúng rồi, sẽ để lại sẹo trên bụng sao, nếu để lại sẹo thì sẽ khó coi lắm, em nghe nói sau này bụng sẽ nhão, chị, sinh xong rồi mà sao bụng vẫn to thế này…”
Vốn dĩ sinh con là một chuyện vui, nhưng bị Lâu Yến Vy nói như vậy, Tô
Lan Huyên cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Sắc mặt Lục Đồng Quân tối sầm: “Này em VỢ, em đến thăm chị em hay là đến để gây phiền phức vậy.”
“Em đến để thăm chị gái em.” Lâu Yến Vy cười: “Em chỉ tò mò thôi, hỏi một chút thôi.”
Lục Đồng Quân tiếp tục lạnh mặt: “Tò mò thì tự đi mà sinh con đi, tự mình sẽ biết được.”
“Anh rể, sao anh lại nhỏ mọn như vậy, chị gái em cũng không nói gì đâu.”
Tô Lan Huyên lấy tay che vết mổ, nhẹ giọng nói: “Chị ngược lại muốn nói, vết mổ rất đau”
Bụng Tô Lan Huyên quả thực vẫn còn lớn giống như đầy hơi, bụng lỏng lẻo, nhất thời sẽ khó có thể khôi phục, cô cũng lo lắng không yên sau này sẽ thành bụng lớn.
Bạch Hồng Hoa nhìn đứa trẻ: “Thật đáng yêu, Tô Lan Huyên, đây là lì xì em cho bọn nhỏ, một chút lòng thành, chị nhận lấy đi”
Bạch Hồng Hoa lấy ra hai phong lì xì đưa cho Tô Lan Huyên.
“Hồng Hoa, em thật khách khí quá rồi, chị thay bọn nhỏ cảm ơn em” Tô Lan Huyên nhận lấy phong lì xì, sau đó hai vợ chồng đồng loạt nhìn Lâu Yến Vy, như là đang nói lì xì của em đâu?
Lâu Yến Vy trừng mắt nhìn Bạch Hồng Hoa một cách, lẩm bẩm nói: “Cậu chuẩn bị lì xì sao lại không nói với tớ một tiếng, tớ không chuẩn bị rồi”
Tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng chứ.
Bạch Hồng Hoa nói: “Tớ tưởng cậu cũng chuẩn bị”
Lục Đồng Quân khẽ nói: “Em