Lục Minh Húc nói đúng, trên thực tế, hầu hết mọi người, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể sống như những người bình thường mà thôi.
Lục Minh Húc không còn thân phận cậu ấm nhà họ Lục, cũng không ngoại lệ.
Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Lục, Lục Minh Húc đến công trường chuyển gạch, dành dụm được một số tiền cùng với hai cha Lục Tử Việt, sau đó bắt tay mở một cửa hàng bánh ngọt.
Lục Minh Húc chỉ mới ba mươi tuổi, tóc đã bạc, da dẻ cũng trở nên thô ráp, không còn nhẵn mịn của cuộc sống an nhàn sung sướng lúc trước.
“Nếu anh tốt nghiệp thạc sĩ thì tùy tiện tìm một công việc còn hơn là mở cửa hàng kinh doanh.”
Tô Lan Huyên vẫn rất khâm phục Lục Minh Húc.
Người bình thường đã trải qua thay đổi lớn như vậy, e rằng đến bây giờ vẫn chưa tìm được phương hướng của cuộc đời, lại còn đang oán trách trong cơn hận thù.
Nhưng việc Lục Minh Húc mở một cửa hàng cũng khá khó hiểu.
Với trình độ của Lục Minh Húc, công ty nước ngoài và doanh nghiệp nhà nước, anh ta muốn vào là được.
Lục Đồng Quân đã không còn chèn ép anh ta, Lục Minh Húc muốn đứng lên một lần nữa cũng không khó.
Lục Minh Húc không tiếp tục chủ đề này mà hỏi lại: “Lục Đồng Quân anh ta đã làm như thế nào? Anh ta đã tăng gấp đôi tài sản của mình chỉ trong một tháng ngắn ngủi đó.”
Anh ta thực sự rất tò mò, anh ta muốn biết khoảng cách giữa mình và Lục Đồng Quân.
Tô Lan Huyên nhún vai cười: “Tôi cũng rất khó hiểu.
Anh ấy nói, tiền tài chỉ là con số, mua đi bán lại vài lần là được.”
Tuy Lục Đồng Quân nói rất đơn giản, nhưng người ngoài nghề sẽ không thể hiểu được.
Ngay cả Lục Minh Húc cũng không hiểu.
“Xem ra khoảng cách giữa chúng tôi thật sự không phải chỉ là một chút.”
Lục Minh Húc lại cầm thêm vài tờ rơi đưa cho Tô Lan Huyên: “Có tờ rơi có thể được giảm giá hai mươi phần trăm, lúc nào có thời gian có thể đến nếm thử, ở ngay phía đối diện.”
“Được.” Trước đó, Tô Lan Huyên không định gặp Lục Minh Húc, nhưng Lục Đồng Quân đã mở cho Lục Minh Húc một lối thoát, cô không cần phải quá để ý.
Tô Lan Huyên bước vào công ty, đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, trông rất có phong phạm của một nữ tổng giám đốc.
Nếu đặt chuyện này ở vài năm trước, cô thực sự không dám tưởng tượng có ngày mình lại là nữ tổng giám đốc có giá trị con người hàng trăm tỷ.
“Tổng giám đốc Tô, chuyển phát nhanh của chị.” Thư ký Linda cầm một phần chuyển phát nhanh đến.
“Để đó đi” Tô Lan Huyên nhớ tới tờ rơi của Lục Minh Húc, đưa cho Linda: “Cửa hàng bánh ngọt mới mở này không tệ.
Có thể đi ăn thử với đồng nghiệp.
Phải rồi, sau này tất cả những buổi trà chiều của công ty, tất cả các loại bánh đều đặt hàng ở cửa hàng này.”
Tô Lan Huyên đang ủng hộ cho việc làm ăn của Lục Minh Húc.
“Được, tổng giám đốc Tô” Buổi sáng khi Linda đi làm, cô ta cũng nhận được tờ rơi và biết rằng cửa hàng đó là do Lục Minh Húc mở.
Sau khi Linda đi ra ngoài, Tô Lan Huyên cầm dao mở chuyển phát nhanh.
Lúc đầu, cô cũng không biết bên trong có gì.
Sau khi mở ra, Tô Lan Huyên mới biết bên trong có một tờ giấy, ngoài ra không có thứ gì khác.
Trên giấy viết: Hãy cẩn thận Tần Kiều Lam.
Tần Kiều Lam dù gì cũng đã sắp vào tù, chỉ còn chờ tòa án bắt đầu mở phiên tòa thẩm tra xét xử, tại sao lại có người bảo cô phải cẩn thận Tần Kiều Lam?
Chữ trên giấy không phải viết tay mà là chữ in ra, không phân biệt được là của ai dựa vào nét chữ.
Thông tin liên hệ của người gửi có trong danh sách chuyển phát nhanh.
Tô Lan Huyên liền yêu cầu Vệ Tây điều tra dựa theo địa chỉ, kết quả lại không có người này.
Xem ra thông tin điền vào đều là giả.
Bất kể là ai gửi chuyển phát nhanh, bên phía Tân Kiều Lam chắc chắn đã có vấn đề.
Tô Lan Huyên gọi điện thoại cho Lâu Yến Vy: “Tình huống bên phía Tần Kiều Lam là gì?”
“Còn đang bị giam giữ trong trại tạm giam, cũng coi như an phận” Lâu Yến Vy nói: “An phận một cách đáng ngạc nhiên.
Em nghe một đồng nghiệp kể rằng sau khi Tần Kiều Lam vào, cô ta không hề khóc lóc hay quậy phá gì mà vẫn ngồi thiền trong đó.
Em còn tưởng là cô ta đang ngộ đạo muốn thăng tiến đấy.”
“Đừng bất cẩn, chị đã nhận được tin tức bên Tần Kiều Lam có thể xảy ra chuyện” Tô Lan Huyên dặn dò: “Em đến đó xem thử đi.”
“Được, dù sao em cũng không có việc gì, em đi xem sao.”
Lâu Yến Vy dập máy và gọi Bạch Hồng Hoa, cả hai cùng nhau đến trại tạm giam.
Đi được nửa đường thì chạm mặt Lãnh Phú Cường.
Lãnh Phú Cường hỏi: “Hai người các cô làm gì thế?”
“Đi gặp Tần Kiều Lam” Lâu Yến Vy dừng lại, thăm dò hỏi: “Đội