Lục Đồng Quân biết cô sắp về thì không nói nữa, cúp điện thoại.
Tô Lan Huyên lẳng lặng bỏ điện thoại vào trong túi, hỏi Linda: “Vừa rồi chúng ta nói chuyện đến đâu?”
“Vừa rồi đang nói về dự án hồ phía bắc” Linda nói: “Theo vài tin tức nhỏ lan truyền thì cấp trên cố tình lấp hồ.
Nếu nhận được văn bản chính thức về việc lập hồ, sẽ không thể nhận được tiền bồi thường.
“Ừ, chuyện này chị sẽ nghĩ cách”.
Hai người bước ra khỏi tòa nhà công ty, Tô Lan Huyên tự mình lái xe rời đi.
Cô liếc nhìn thời gian trên bảng điều khiển, vừa đúng tám giờ.
Mí mắt đột nhiên nhảy lên, Tô Lan Huyên đột nhiên nhớ tới nên vội gọi lại Lâu Yến Vy.
Điện thoại reo vài lần, nhưng không ai trả lời.
Đã trễ thế này rồi, chẳng lẽ đang bận việc?
Tô Lan Huyên không nghĩ nhiều, khởi động xe, lái đến nhà cũ của nhà họ Lục.
Cùng lúc đó.
Bên trại tạm giam là cảnh tượng nhốn nháo vô cùng.
Có người hét lên: “Có người vượt ngục.”
Ngay sau đó, tất cả cảnh sát làm nhiệm vụ đã được điều động.
Hôm nay, Lãnh Phú Cường đến đây để xem một tù nhân, đúng lúc đụng phải chuyện này.
Lãnh Phú Cường nắm lấy một đồng nghiệp và hỏi: “Ai đã trốn thoát?”
“Tần Kiều Lam, trước đó không lâu đã bị bắt vào vì bắt cóc một đứa bé gái với ý định giết người.”
Lãnh Phú Cường nhớ tới chuyện ban ngày Lâu Yến Vy nói đến xem Tần.
Kiều Lam xảy ra chuyện gì, không ngờ chỉ mới mấy tiếng đồng hồ mà thật sự đã xảy ra chuyện.
“Trước tiên đưa tôi đi xem nơi giam giữ Tần Kiều Lam.”
Lãnh Phú Cường đến nơi giam giữ và thấy ổ khóa không bị phá mà đã được mở từ bên ngoài.
Lãnh Phú Cường hỏi: “Nhân viên trông coi đâu?”
Người trông coi nơm nớp lo sợ đi tới: “Đội trưởng Lãnh, hôm nay là hai anh em chúng tôi phụ trách canh gác.
Vừa rồi chúng tôi bị tiêu chảy, đi vệ sinh.
Chỉ năm phút đồng hồ mà khi trở về đã không thấy người đâu.”
“Tiêu chảy cùng một lúc?” Trùng hợp như thế à?
Hai tên cai ngục cũng rất chán nản, tù nhân mà bọn họ trông coi đã bỏ chạy trong lúc canh giữ.
Nếu việc này bị truy cứu trách nhiệm thì phải viết bản kiểm điểm, hình phạt cũng sẽ không nhẹ.
Lúc này có truy cứu trách nhiệm cũng không làm nên chuyện gì, Lãnh Phú Cường nói: “Điều động camera giám sát”
Một số lực lượng cảnh sát đã đuổi theo.
Lãnh Phú Cường cho người xuất màn hình lên thì màn hình đen hết cá, hỏng cả máy chủ, không sửa được.
Xem ra là có chuẩn bị mà đến.
Lãnh Phú Cường đột nhiên nhớ tới: “Chiêu thức này tương tự như lúc Lệ Quốc Phong vượt ngục”.
Lãnh Phú Cường hiện đang phụ trách vụ án Lệ Quốc Phong vượt ngục.
Nếu lần này có thể bắt lại Tần Kiều Lam, nói không chừng anh ta còn có thể tìm hiểu nguồn gốc và bắt được Lệ Quốc Phong.
Cầu Tam Lí.
Bạch Hồng Hoa giao Tần Kiều Lam cho Lệ Quốc Phong.
“Tôi đã hoàn thành những gì đã hứa với ông, và ông cũng phải giữ lời hứa của ông.
Không được phép tìm Lâu Yến Vy, sau ngày hôm nay, đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ bắt ông lại.”
Lệ Quốc Phong mỉm cười, rất vừa lòng với biểu hiện của Bạch Hồng Hoa: “Hồng Hoa, mày thực sự không làm tao thất vọng khi đã huấn luyện mày nhiều năm như vậy.
Lần này, mày hoàn thành mọi chuyện rất tốt.”
Gương mặt Bạch Hồng Hoa không chút thay đổi: “Các người đi trước đi, bọn họ sẽ đuổi đến đây nhanh thôi”
Lệ Quốc Phong ra hiệu cho Tần Kiều Lam mau lên xe, sau đó nói với Bạch Hồng Hoa: “Hồng Hoa, mày vốn đang ở trong bóng tối.
Chúng ta đều là đồng loại.
Sớm muộn gì mày cũng sẽ hiểu được câu này”
“Bạch Hồng Hoa tôi không có tín ngưỡng.
Những gì Lâu Yến Vy muốn làm là những gì tôi muốn làm.
Niềm tin của cô ấy chính là niềm tin của tôi.”
Nói tóm lại, trong lòng cô ta, Lâu Yến Vy quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Lần này, Lệ Quốc Phong cũng nắm được điểm yếu của Bạch Hồng Hoa mới có thể khiến cho Bạch Hồng Hoa làm việc cho ông ta.
Lệ Quốc Phong dẫn người đi trước, nhưng ông ta sẽ không từ bỏ Bạch Hồng Hoa và Lâu Yến Vy.
Hai trợ thủ này, nếu được ông ta sử dụng thì sẽ càng như hổ thêm cảnh.
Sau khi Lệ Quốc Phong rời đi, Bạch Hồng Hoa nhìn lướt qua thời gian, vội vàng chạy về nhà, cùng Lâu Yến Vy đi nghỉ mát ở phương Nam.
Bạch Hồng Hoa đi chưa được bao xa thì đã thấy Lâu Yến Vy đang dựa vào lan can bên sông.
“Yến Vy”.
Bạch Hồng Hoa kinh hãi mà chột dạ: “Cậu biết rồi à?” Lâu Yến Vy chế nhạo: “Cậu nghĩ tớ thật sự rất ngốc?”
Hai người đã là chị em nhiều năm, chỉ cần một lời nói, một ánh mắt hay một cử chỉ, họ đều có thể biết đối phương muốn làm gì.
“Tớ xin lỗi” Bạch Hồng Hoa cúi đầu.
Lâu Yến Vy đến gần cô ta, vô cùng tức giận: “Hồng Hoa, biết bao nhiêu năm qua, hai ta chưa bao giờ đi làm nhiệm vụ một mình.
Lần này cậu muốn cứu Tần Kiều Lam, cậu gạt tớ làm việc cho Lệ Quốc Phong, cậu