Tô Lan Huyên kích động, hình ảnh Trần Hương Thủy bị đâm ngã trên mặt đất như đang hiện ra ngay trước mắt.
Vẻ mặt Lục Minh Húc mông lung mờ mịt: “Chị dâu, chị đang nói cái gì thế? Sao em nghe không hiểu gì? Người giết bác dâu là chị, bây giờ cảnh sát đang truy nã chị, em tốt bụng nên mới đem chị đến đây”
“Là tôi giết mẹ chồng?” Đột nhiên Tô Lan Huyên nhớ tới, đúng rồi, lúc đó khuôn mặt hé ra của người ám sát Trần Hương Thủy giống cô như đúc.
Người đó đã giả mạo cô để giết Trần Hương Thủy.
Lục Minh Húc rút điện thoại di động ra đưa cho Tô Lan Huyên: “Chị nhìn cho kĩ đi.”
Tô Lan Huyên nghi hoặc nhận lấy chiếc điện thoại, vừa mở ra nhìn sắc mặt lập tức đại biến, trên mạng tràn ngập tin tức cô giết Trần Hương Thủy, cư dân mạng bình luận phía dưới mắng chửi vô cùng khó nghe.
Cô đang bị truy nã.
Tô Lan Huyên suy sụp ngồi trên ghế, đau buồn lau nước mắt và gào lớn: “Mẹ!”
Cô cũng không vì mình bị nghi ngờ là thủ phạm mà hoảng loạn, cô đau buồn vì Trần Hương Thủy bị chết thảm.
Trần Hương Thủy đối xử với cô như con gái ruột, vậy mà chết trước mặt cô như thế, nhưng cô lại không làm được gì cả.
Nước mắt Tô Lan Huyên rơi lã chã, đau đớn bụm lấy mặt.
Qua một lúc lâu sau mới dần hồi phục được cảm xúc.
Hai mắt Tô Lan Huyên ửng đỏ, nhìn Lục Minh Húc: “Tại sao tôi lại ở đây?
“Tối qua em đi giao bánh ngọt cho khách, lúc trở về thì thấy chị ngất ở ven đường, em đã đưa chị đến đây”
Lục Minh Húc nói: “Em gọi điện thoại cho anh cả nhưng không ai nghe máy.
Vốn dĩ định về nhà cũ thông báo một tiếng, nhưng lại biết chị chính là nghi phạm giết chết bác dâu,