“Không!” Tô Lan Huyên theo bản năng từ chối, cô kìm nén sợ hãi từ trong đáy lòng, trên mặt không bày ra một biểu cảm nào: “Mẹ chồng chết rồi, tôi chính là nghi phạm, người giết mẹ chồng tôi lộ ra khuôn mặt giống tôi như đúc.
Nếu lúc này tôi xuất hiện, Lục Đồng Quân chắc chắn sẽ không tin tưởng tôi.
Cho dù anh ấy không giao tôi cho cảnh sát, nhưng khi nhìn thấy ctôianh ấy lại càng thấy đau khổ hơn”
Lục Minh Húc gật đầu nói: “Em nghe nói anh cả nằm viện, bác dâu chết thảm khiến anh cả tức giận mà ói ra máu.
Chị dâu lo lắng phải, nếu lúc này chị xuất hiện, chính chị cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cảm xúc của anh cả không tốt, nếu xảy ra chuyện gì thì Tứ Bảo sẽ không có ai chăm lo”
Vừa nghe đến Lục Đồng Quân ói ra máu, đáy lòng Tô Lan Huyên quặn lên mạnh mẽ.
Cô hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh Lục Đồng Quân, nhưng cô không thể.
Tô Lan Huyên nhanh chóng sắp xếp lại những tình tiết đã xảy ra, xác định xem mình cần làm gì.
“Em hai, hiện tại chị không có chỗ ẩn nấp, cũng không thể ra ngoài, em có thể để chị tiếp tục ở đây không?”
Tô Lan Huyên vội vàng nói: “Em yên tâm, chị sẽ không liên luy em đâu.
Nếu cảnh sát tìm tới cửa, chị sẽ nói là do chị ép em.
Hiện giờ chị đang rất hoang mang sợ hãi, không biết nên làm gì, chị không thể để bị bắt, con của chị vẫn còn chưa tìm được.
Em hai, có thể giúp chị không?”
Tô Lan Huyên yếu thế, diễn một màn lo lăng và sợ hãi vô cùng đạt.
Vì có thể ở lại, cô tha thiết túm lấy tay Lục Minh Húc, ánh mắt van xin nhìn anh ta.
Làm một người phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp, yếu ớt bất lực, khóc như lê hoa đái vũ, thử hỏi có bao nhiêu người đàn ông có thể cưỡng lại được?
Lục Minh Húc nhìn vào mắt Tô Lan Huyên, anh ta có thể cảm nhận được Tô Lan Huyên đang sợ hãi.
Một phút kia, anh †a có một loại cảm giác muốn được che chở.
“Chị dâu, chị yên tâm đi, chị muốn ở lại thì cứ ở lại đi.
Em không giao chị cho cảnh sát đâu, chỉ là chỗ này hơi đơn sơ, thiệt thòi cho chị rồi”
“Không có vấn đề gì” Tô Lan Huyên cười tự giễu: “Hiện giờ chị là một kẻ bị truy nã, giữ