Tối nay xảy ra chuyện lớn như thế nên đương nhiên Tân Chấn Đông cũng biết tin.
“Đều khỏe cả” Tô Lan Huyên nói: “Đã để ông phải lo lắng rồi “Đâu chỉ có mình cha lo lắng thôi đâu, mẹ con cũng lo lắng cho con, mẹ con muốn nói với con…”
“Hôm nay tôi hơi mệt, đồng chí Tân, có chuyện gì thì để hôm khác hãng nói đi” Tô Lan Huyên cắt ngang lời Tân Chấn Đông, không phải cô không muốn nói chuyện với mẹ mình mà là bất giác không biết nên nói gì, với kiểu nói chuyện điện thoại thế này thì lại càng không biết phải nói gì hơn.
Tô Lan Huyên dừng lại một lúc rồi nói thêm một câu: “Ông nhắn lại với bà ấy là tôi rất khỏe, không cần phải lo lắng”
Tô Lan Huyên nói xong thì tắt máy.
Đương nhiên Lệ Thu Uyển ở đầu bên kia của điện thoại cũng nghe thấy lời của Tô Lan Huyên, là một người mẹ, nhất định là Lệ Thu Uyển cảm thấy rất khó chịu khi con gái mình không muốn nói chuyện với mình.
“Thu Uyển à, bà cũng đừng để bụng làm gì, con gái của chúng ta chẳng lẽ chúng ta còn không hiểu sao? Tính nó là thế, khẩu xà tâm phật, thích bướng bỉnh, những điều này chẳng phải đều di truyền từ bà hết sao?”
Tân Chấn Đông muốn an ủi bà ấy nhưng những lời đó nào phải an ủi đâu?
Rõ ràng là đang thêm dầu vào lửa mà.
Mặt Lệ Thu Uyển tối sầm lại, bà ấy nói: “Tân Chấn Đông, ông đang đi đường vòng để nói tôi sao?”
“Đâu có, ý của tôi là tính Lan Huyên bướng bỉnh, giống hệt như bà năm xưa nhưng thật ra trong lòng thì…” lại yếu đuối.
Ông ta vẫn chưa nói hết câu thì Lệ Thu Uyến đã giận dõi bỏ đi mất rồi.
Lệ Thu Uyển đứng dậy, đi về phòng mình, Tân Chấn Đông nhất thời không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Lệ Thu Uyển và