“Thượng Quan Âu, ngồi xuống đó.
Tân Chấn Đông giữ tay Thượng Quan Âu, kéo ông ta lại rồi nói: “Ông nói tôi nghe, mười mấy năm nay, ông và Thu Uyển, hai người, Thu Uyển bà ấy.” Tân Chấn Đông nói lắp ba lắp bắp.
Đương nhiên Thượng Quan Âu biết, Tân Chấn Đông vẫn chưa nói hết câu thì ông ta đã cố ý nói: “Tôi và Thu Uyển luôn ở cùng với nhau”
Câu nói đó đã đả kích rất mạnh đến Tân Chấn Đông.
“Luôn, luôn ở cùng nhau à?” Tân Chấn Đông cười gượng gạo, nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc, ông ta nói: “Tính tình ông ôn hòa, lại hiểu ý phụ nữ, chu đáo lại còn tỉ mỉ, không giống tôi, là một người thô lỗ, Thu Uyển chọn ông cũng không có gì lạ”
Thượng Quan Âu bất ngờ, không ngờ Tân Chấn Đông lại nói ra những lời đó.
Nếu như là hai mươi năm trước thì nhất định là Tân Chấn Đông đã đánh nhau với ông ta rồi.
Hôm nay thật kỳ lạ, rộng lượng đến vậy sao?
Thượng Quan Âu vốn định kích động Tân Chấn Đông nhưng bây giờ xem ra hình như ông ta đã kích động hơi quá tay rồi.
“Tôi và Thu Uyển…”
Thượng Quan Âu vẫn chưa nói hết câu thì Tân Chấn Đông đã đứng dậy, võ nhẹ lên vai của ông ta rồi nói: “Tôi đi ngủ đây”
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm thì Tô Lan Huyên đã đến cục