Nhắc đến cái chết của Trần Hương Thủy, ông cụ Lục cũng tỉnh táo mấy phần nói: “Con trai, lần này ai cũng không cứu được Lục Minh Húc, bắt đầu từ hôm nay cái tên Lục Minh Húc vĩnh viễn biến mất khỏi gia tộc.
Từ nay nhà họ Lục không có con người này, anh ta ngồi tù chuộc tội hay bị phán xử bản cũng không liên quan gì đến nhà họ Lục”
“Cha, cha không thể làm như vậy! Minh Húc cũng là cháu tôn của cha, từ lúc Minh Húc sinh ra đời cha là người đầu tiên ôm nó” Lục Tử Việt gấp gáp nói: “Cha, con đã tốn hơn ba mươi năm thời gian đế đi bồi dưỡng nó, trên đời này không có người làm cha nào tốn tâm tư để bồi dưỡng một tên giết người, nó có lỗi sai..”
“Chú hai không chỉ có sai mà là có tội” Tô Lan Huyên ngắt đoạn lời Lục Tử Việt nói: “Từ xưa đến nay giết người phải đền mạng”
“Tô Lan Huyên” Lục Tử Việt cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc của mình mà hét lên: “Cái đồ đàn bà ác độc nhà cô, lẽ nào cô muốn Minh Húc ngồi tù cô mới cam tâm sao? Tâm tư của cô sao lại ác độc như vậy?”
“Chỉ cần có thể giúp mẹ chồng tôi đòi lại công đạo, tôi ác độc thì có làm sao?” Tô Lan Huyên không yếu đuối, sắc lạnh nói lại: “Nếu như Lục Minh Húc không làm, pháp luật đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho anh ta, cũng không cần chú hai diễn khúc máu mủ tình thâm ở đây khiến ông nội khó xử”
Phía bên cảnh sát đã thẩm vấn qua rồi, Lục Minh Húc vẫn kiên quyết nói là Tô Kiều Lam tìm người giết Trần Hương Thủy, không liên quan đến anh ta.
Nhưng mà cục diện lớn như vậy, hai người đó e là đã âm mưu không chỉ ngày một ngày hai rồi, Lục Minh Húc nói anh ta không tham gia thì ai tin?
Lê Cẩm Tú cũng ở trong