“Tô Lan Huyên” Ánh mắt của Lục Tử Việt tràn đầy hận thù, ngón tay chỉ về phía Tô Lan Huyên: “Các người muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn, Tô Lan Huyên cô bây giờ có núi lớn để dựa, sẽ có một ngày tôi phải tận mắt xem xem người thân cô phạm pháp, cô có thế vì đại nghĩa diệt thân không?”
“Cũng sẽ như vậy”
Lục Tử Việt không nói ra được chữ nào, lúc ông ta đi nhìn ông cụ Lục nói: “Cha, là cha tiêu diệt máu mủ nhà con”
Nói xong lời này Lục Tử Việt liền rời đi, kế từ lúc đó không ai gặp lại Lục Tử Việt nữa.
Tô Lan Huyên nhìn về phía ông cụ Lục, những ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần của ông cụ Lục không được khỏe, cơ thể cũng không khỏe, đều là Xa Thành Luân điều trị cho ông cụ Lục.
Hai ánh mắt của ông cụ Lục trống rỗng nhìn về phương hướng rời đi của Lục Tử Việt, tay nắm chặt nạng, trên gương mặt già nua có thêm nhiều nếp nhăn nhìn như già đi rất nhiều.
“Ông nội, cháu dìu ông về phòng nghỉ ngơi”
Ông cụ Lục lắc đầu nói: “Lan Huyên, con đi chăm sóc đám trẻ, không cần lo cho ông đâu, ông ngồi đây chút”
“Ông nội.
“
Lúc này Tô Lan Huyên đột nhiên nghe được tiếng khóc