Tân Chấn Đông vừa xuất hiện, toàn bộ khả năng thưởng thức cái đẹp như bị sụp đổ.
Tô Lan Huyên phì cười ra tiếng, cô thực sự không nhịn nổi.
Tân Chấn Đông bị đánh đến nỗi bầm dập mặt mũi, quần áo cũng bị kéo rách tả tơi, đôi giày dưới chân còn có một chiếc không biết đã bay đi đâu, ống quần cũng chỉ còn dư lại một bên.
Tô Khánh Thành và Thượng Quan Âu cũng không nhịn nổi, Lệ Thu Uyển ra tay đúng thật là đủ độc.
Tay Tân Chấn Đông bụm mặt, mắt vẫn còn sưng, còn hơi ngượng ngùng khi gặp người khác, đã là người lớn tuổi cả rồi, nhưng vẫn còn giống hệt một người bị vợ quản, là cái bao cát để trút giận vậy.
Tô Lan Huyên không nhịn được mà hỏi: “Mẹ, sao lão Tân chọc đến mẹ thế?”
“Con đi mà hỏi ông ấy” Cơn giận của Lệ Thu Uyển vẫn còn chưa hết, trợn mắt nhìn Tân Chấn Đông.
Tân Chấn Đông nhỏ giọng thì thầm: “Ban nấy lỡ miệng, nói chuyện lúc trước suýt nữa thì cưới con làm vợ thứ chín, mẹ con nổi đóa, việc này cũng không trách cha được, khi ấy cha nào biết con là con gái mình đâu”
Tô Lan Huyên đúng là phục sát đất luôn, lời nói này quả thực là chủ đề trí mạng.
Suýt chút nữa thì cưới con gái mình đã đủ hoang đường rồi, lại còn là vợ thứ chín nữa, Lệ Thu Uyển không nổi giận mới là lạ.
Từ đầu đến cuối, Lệ Thu Uyển chỉ có một mình Tân Chấn Đông, thế nhưng Tân Chấn Đông thì sao, cưới đến tám vợ, người khác vẫn chưa cưới về, vậy thì càng không biết còn có bao nhiêu người nữa.
Sự sạch sẽ ở phương diện này của phụ nữ, chẳng phân biệt tuổi tác.
Có người phụ nữ nào không hy vọng người đàn ông mà