“Cái đứa nhỏ này” Lệ Thu Uyển bị chọc cười: “Năm đó mẹ với Tô Khánh Thành đã nói rõ ràng rồi, mẹ giúp ông ta quản lý công ty, đưa địa vị của nhà họ Tô lên, ông ta cho mẹ một chốn để dung thân, nếu như ông ta muốn cưới người khác, mẹ cũng sẽ đồng ý.
Về phân chú Thượng Quan của con, chúng ta là bạn bè, cũng là người nhà”
Năm đó Lệ Thu Uyển chỉ cần một thân phận, cũng cần cho Tô Lan Huyên một ngôi nhà hoản chỉnh, mới chọn Tô Khánh Thành.
“Vậy chuyện ông bạn học Tô và Tân Huệ Mãn, năm đó mẹ cũng biết?”
“Chuyện riêng tư của ông ta, mẹ không hỏi tới.”
Ý nói, có biết hay không, cũng không có ý nghĩa gì cả.
Nhắc tới Lệ Quốc Phong, trong lòng Lệ Thu Uyển lại hơi phiền muộn: “Bên phía cảnh sát nói như thế nào?”
“Con đã hỏi Lục Đồng Quân rồi, sáng sớm ngày mai, sẽ hành quyết Lệ Quốc Phong”
“Hành quyết?”
Trong lòng Lệ Thu Uyển vẫn hơi kinh ngạc: “Đúng là ông ta vẫn đi tới nước đường này, chỉ thương cho hai đứa trẻ Hạo.
Trần và Lâu Yến Vy này”
Lệ Thu Uyển vừa dứt lời, bên ngoài phòng vang lên tiếng của Tô Khánh Thành.
“Hạo Trần, con đứng ở cửa làm gì…”
Bóng Đêm