Lạc Tu nắm tay Mạnh Dương đi vào phòng riêng, mấy người bạn thân của Lạc Tu cũng đã đến, đều đang chờ hai người bọn họ.
Lý Nham đang nói chuyện với những người khác, thấy Lạc Tu và Mạnh Dương đi vào, lập tức bước nhanh tới, nhiệt tình nghênh đón bọn họ, sau đó mời bọn họ qua kia ngồi xuống.
"Hôm nay em đã mời tất cả những người có quan hệ tốt với chúng ta tới." Lý Nham có phần kích động nói :"Em nhất định phải tuyên truyền thay chị dâu nhỏ thật tốt, những năm nay, em đã phải uống rất nhiều thuốc, vấn đề cũng ngày càng nghiêm trọng, trị liệu lâu như vậy cũng không có hiệu quả, nhưng hiện tại chỉ mới hai tháng, cư nhiên em đã có thể ngủ tới năm canh giờ!"
Lý Nham càng nói càng kích động, lại đưa tay muốn nắm tay Mạnh Dương, đưa đến một nửa thì ngừng lại, sau đó chuyển sang Lạc Tu, vừa nắm tay Lạc Tu vừa nhìn Mạnh Dương kích động nói :"Thật sự cảm ơn! Em đã mấy năm rồi không thể ngủ một giấc thật ngon, ít nhiều làm phiền chị dâu, em rốt cuộc có thể ngủ ngon."
Lạc Tu dùng sức mới rút ra được tay của mình, nhìn y :"Cậu ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, bọn anh cũng không chạy."
Những người bạn khác thấy Lý Nham lệ nóng doanh tròng thật sự không phù hợp với hình tượng lúc bình thường của y, cũng bắt đầu khuyên.
"Được rồi, được rồi, cậu yên tĩnh chút, đừng có dọa người ta."
"Nhanh ngồi xuống đi, hình tượng của cậu chính là con người rắn rỏi đừng có hủy hình tượng."
"Cậu nói cậu xem, sao có thể kích động như vậy?" Vương Hiên đè y ngồi xuống.
Lý Nham hướng Vương Hiên khoát khoát tay nói :"Loại người chỉ dính gối đã ngủ như cậu sao có thể hiểu được loại người mất ngủ nhiều năm như tớ, rốt cuộc có bao nhiêu thống khổ, thời điểm tớ phát hiện mình sinh ra ảo giác, còn không biết mình đang tỉnh hay đang ngủ, cái loại cảm giác muốn ngủ lại không thể nào ngủ được thực sự quá đau khổ!"
Lý Nham không nói ra, thời điểm y thống khổ nhất, thậm chí có khoảng khắc xuất hiện suy nghĩ không muốn sống tiếp.
Mấy người bạn nhìn nhau, tuy bọn họ không thể hiểu rốt cuộc y có bao nhiêu thống khổ, nhưng trước đó nhìn gương mặt tiều tụy không còn hình dạng, có một loại cảm giác thời gian của y không còn nhiều, hiện tại gặp lại không chỉ sắc mặt tốt lên, tinh thần cũng khá lên, thực ra bọn họ cũng có thể hiểu vì sao y kích động như vậy.
Lý Nham vung tay lên, mấy người vệ sĩ của y đẩy mấy cái xe đẩy nhỏ tới, mở từng cái rương trên xe ra.
"Em biết chị dậu nhỏ cái gì cũng không thiếu, nhất thời không nghĩ ra nên tặng cái gì làm quà cảm ơn mới tốt, cảm thấy tặng cái gì cũng không được, em là một tục nhân, cho nên trước đưa lên chút tục vật, hy vọng chị dâu nhỏ không ghét bỏ, chờ sau này em được mấy thứ tốt, em sẽ đưa cho chị dâu nhỏ."
Những thứ trong rương, tất cả đều là vàng thỏi ánh vàng rực rỡ, Lý Nham là kinh doanh hoàng kim (bảo vật, vàng), trên toàn quốc đều có tiệm vàng của y.
Lạc Tu thay Mạnh Dương nhận phần quà này, bạn bè nhiều năm như vậy cũng không cần khách khí.
Lý Nham mời rượu Mạnh Dương, Mạnh Dương chỉ uống một chén nhỏ, những ly sau đều là Lạc Tu uống thay cậu.
Mạnh Dương cảm thấy rượu này không tệ, thấy Lạc Tu đang nói chuyện với bạn hắn liền len lén uống một chút, ai biết vừa mới nâng ly đưa đến miệng đã bị Lạc Tu lấy đi đổi thành ly nước trái cây cho cậu.
Mạnh Dương nhìn ly nước trái cây trong tay, bẹt miệng, sau đó đặt nước trái cây xuống dùng bữa.
Tuy Lạc Tu cầm ly rượu đi, nhưng khứu giác Mạnh Dương nhạy bén, nhất là đủ loại mùi đồ ăn trộn lẫn, mùi vị cậu thích sẽ ngửi vô cùng rõ ràng, mùi rượu trái cây này thực sự rất dễ chịu.
Bạn Lạc Tu thấy Mạnh Dương nhìn chai rượu trái cây liền lén rót một ly cho cậu, Mạnh Dương nhỏ giọng cảm ơn, mới uống nửa ly đã bị Lạc Tu cầm đi.
"Sẽ say." Lạc Tu nhìn Mạnh Dương.
"Uống một ly sao say được." Mạnh Dương cũng nhìn hắn.
Các bạn của Lạc Tu thấy hắn giống như quản lý Mạnh Dương như con nít vậy đều cười cười, sau đó thay Mạnh Dương nói.
"Để cậu ấy uống đi, loại rượu trái cây này không khác nước trái cây lắm, số độ thấp không đáng kể, sẽ không say."
"Đúng vậy, cậu ấy thích uống thì cho cậu ấy uống đi, bọn tớ đều là người một nhà, có sao đâu."
Bọn họ không biết tửu lượng Mạnh Dương có bao nhiêu kém, cũng không biết thói quen một khi uống rượu là không ngừng được của Mạnh Dương, Lạc Tu cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ có thể nói với cậu :"Chỉ có thể uống 3 ly, 10 phút uống một ly, uống xong chúng ta về nhà."
"Tốt." Mạnh Dương mỉm cười gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng.
Lạc Tu đặt những món Mạnh Dương thích ăn ở trước mặt cậu.
Những người vẫn là lần đầu tiên thấy Lạc Tu quan tâm và chăm sóc một người như vậy, mà bọn họ cũng biết tính tình của Lạc Tu, nếu không phải là chân ái thì dù độc thân cả đời cũng không thể nào kết hôn, càng không thể chủ động làm những chuyện này, cho nên bọn họ cũng tiến thêm một bước hiểu được tầm quan trọng của Mạnh Dương trong tâm Lạc Tu.
Lạc Tu lại cùng các bạn hắn nói chuyện, chỉ cần mấy người bọn họ tụ chung một chỗ, không chỉ trò chuyện về công ty doanh nghiệp, còn tâm sự phương diện sinh hoạt và một số chuyện trong nhà, nói ra phiền não, mọi người cũng có thể ra biện pháp có thể giúp đỡ. Tại nơi lúc chìm lúc nổi thường có gió bão này, bọn họ với tư cách là bạn tốt nhiều năm, đoàn kết chặt chẽ với nhau là vô cùng quan trọng.
Lạc Tu nói chỉ cho Mạnh Dương uống ba ly, Mạnh Dương cũng ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng đáp ứng là một chuyện, có làm được hay không lại là chuyện khác. Nếu Lạc Tu không ở, Mạnh Dương nhất định sẽ nỗ lực kiềm chế bản thân, nhưng Lạc Tu đang ở ngay bên cạnh cậu, những người khác đều là bạn của Lạc Tu, cậu cảm thấy mình căn bản không cần kiềm chế, uống vui vẻ là được, cho nên trong vòng mười phút, cậu đã uống xong một chai.
Bạn Lạc Tu thấy cậu thích uống như vậy, lại đưa cho cậu thêm một chai, rất nhanh đã thêm một bình thấy đáy, Lạc Tu đương nhiên thấy được, nhưng hắn biết, dù không cho cậu uống, Mạnh Dương cũng vẫn sẽ uống, cho nên chờ cậu uống không sai biệt lắp thì trực tiếp dẫn cậu về nhà.
Vẫn chưa tới nửa tiếng, Mạnh Dương liền say, trực tiếp ngã về phía Lạc Tu.
Lạc Tu ôm cậu vào lòng, thấy mắt cậu mờ mịt, cũng biết cậu đã say, liền nói với những người khác :"Mọi người tiếp tục nói chuyện đi, em ấy buồn ngủ, tớ đưa em ấy về."
"Đây là đã say rồi sao?"
"Tửu lượng này... Chỉ hai chai nhỏ rượu trái cây cũng có thể say hả? Khó trách cậu không cho cậu ấy uống."
"Chúng ta cũng giải tán đi, hẹn lại lần sau tiếp tục đi."
Lạc Tu một tay ôm Mạnh Dương, sau đó đi ra ngoài.
Những người khác cũng đều đứng dậy cùng nhau rời đi.
Sau khi Lạc Tu ôm Mạnh Dương lên xe, Lý Nham ghé ở cửa sổ xe nói :"Biệt thự kia của anh em ở rất thoải mái, nếu không thì em mua lại được không, hoặc đổi biệt thự khác với anh."
"Cậu cứ ở đi, muốn ở bao lâu cũng được." Lạc Tu từ trong ngăn kéo lấy