Sau khi Mạnh Dương về nước, trước điều chế tốt thuốc cho Tô Địch, sau đó cùng Lục Vân Kính đi thăm Tô Địch.
Sau khi Tiêu Khắc nói với Mạnh Dương tình huống thực tế của Tô Địch trong khoảng thời gian này, cũng cảm ơn Mạnh Dương đã hao tâm tổn trí vì Tô Địch, mấy người trò chuyện với Mạnh Dương.
"Lượng tiêu thụ nước hoa hiện tại của cậu thực sự quá khủng, ngay cả cha tớ cũng nói, nếu cứ tiếp tục giữ vững, chưa tới mấy năm nói không chừng còn kiếm nhiều hơn nhà tớ." Lục Vân Kính nói.
"Còn có Trợ Miên hương, An Thần hương, các loại tinh dầu, bây giờ là thứ cần thiết mà rất nhiều bác sĩ tâm lý cần, muốn mua cũng khó mua được." Tiêu Khắc nói.
"Bình thường tôi cũng chỉ là đại khái quan tâm lượng tiêu thụ, cụ thể kiếm được nhiêu ít tôi cũng không có chú ý." Mạnh Dương cười nói.
"Lần thi đấu được phát sóng trực tiếp này nghe nói vô cùng hot, ngay cả đám bạn không có một chút hứng thú với nước hoa của tôi cũng xem, nói thật thú vị, cũng hiểu được quá trình chế tạo nước hoa." Tiêu Khắc nói :"Chỉ là tôi vẫn nghi hoặc, sao cậu lại không tham gia? Lần trước cậu chính là người đoạt giải quán quân mà."
Mạnh Dương nói :"Tôi vốn không muốn tham gia lắm, lại mang thai, nên càng không thể tham gia."
Lục Vân Kính sửng sốt hồi lâu mới tỉnh lại nói :"Cậu mang thai?"
"Đúng vậy." Mạnh Dương đặt tay lên bụng mình, mỉm cười :"Sắp 5 tháng."
"Tớ nói sao cậu nhìn như mập ra, thì ra là mang thai." Lục Vân Kính nhìn cậu :"Cậu còn chưa tới 20, hiện tại sinh con có sớm quá hay không?"
Mạnh Dương nói :"Tớ muốn nhanh chóng sinh con cho anh ấy, trước khi tớ kết hôn với anh ấy đã bắt đầu hy vọng đứa bé này, hiện tại mang thai như ý nguyện, chỉ cần là đứa bé có thể khỏe mạnh ra đời, coi như là tớ đã hoàn thành tâm nguyện."
"Nếu đây là cậu muốn, có thể để cậu hạnh phúc, như vậy thì chúc phúc cho cậu và đứa bé này." Lục Vân Kính nói.
"Chúc mừng cậu." Tiêu Khắc cũng nói.
"Cảm ơn." Mạnh Dương cười :"Chỉ là kế tiếp, Lạc gia sẽ có đoạn thời gian không yên bình, hy vọng tất cả mọi chuyện có thể nhanh chóng đi qua."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Lục Vân Kính hỏi.
"Mẹ Lạc Tu sắp về." Mạnh Dương nói.
"Cậu phải làm sao bây giờ?" Lục Vân Kính lo lắng nhìn Mạnh Dương.
"Yên tâm, chú Lạc sẽ bảo vệ tớ." Mạnh Dương bình tĩnh, trong lòng cậu không sợ chút nào.
Mạnh Dương trở về nhà chính, vừa xuống xe, trực giác của cậu đã cảm giác được bầu không khí khác thường trong nhà.
Mạnh Dương tiến vào phòng khách đã thấy rất nhiều người, mẹ Lạc Tu - Từ Mẫn Hoa ngồi đối diện Lạc Tu, hai bên ghế là em trai Lạc Tu, vợ và con của họ, Lạc Thịnh và Vu Quân Thần cũng ở đây.
Mạnh Dương đi tới bên Lạc Tu, sau khi ngồi xuống bên cạnh Lạc Tu thì mỉm cười nói :"Mẹ chồng, hoan nghênh mẹ về nhà. Hai loại hương liệu mẹ cần con đã điều chế đưa chó bạn, vốn nghĩ, nếu còn dưa lại có thể cho mẹ, nhưng không có dư, thực sự xin lỗi mẹ."
"Con có phần tâm này là được." Từ Mẫn Hoa đè xuống cơn tức, tận lực duy trì bình tĩnh.
Lạc Tu ôm Mạnh Dương :"Ăn cơm với bạn rồi?"
"Chưa ăn, em và Vân Kính cùng đi thăm Tô Địch, đưa thuốc mới vừa điều chế tốt cho cậu ấy." Mạnh Dương tựa vào lòng hắn nói.
"Đói chưa?" Lạc Tu sờ bụng cậu hỏi.
"Không đói." Mạnh Dương lắc đầu.
"Lấy ly sữa tới." Lạc Tu nhìn chú Nguyên nói.
"Vâng." Chú Nguyên giơ tay ra hiệu ý bảo một người giúp việc đi lấy sữa.
Cả một đại gia đình lớn đang ngồi, bầu không khí một chút cũng không nào nhiệt, đám trẻ không có gì để nói, em trai em dâu Lạc Tu tuy vẫn luôn nói chuyện với Từ Mẫn Hoa, nhưng bởi vì Lạc Tu ở đây, bọn họ cũng đều cẩn thận không dám nói bậy.
Sau khi tới giờ ăn, mọi người di chuyển tới phòng ăn ngồi.
Mạnh Dương không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, chỉ uống món canh sườn lợn rau cải ngọt nhà bếp đặc biệt làm cho cậu, vốn đang uống lại đột nhiên buồn nôn, ói ra ngoài.
Lạc Tu lập tức để đũa xuống, đỡ Mạnh Dương hỏi :"Rất khó chịu sao?"
Mạnh Dương lắc đầu ý bảo bản thân không sao.
Từ Mẫn Hoa dùng sức nắm đũa, bà cảm thấy nhất định là Mạnh Dương đang cố ý thị uy với bà, nhưng trước mặt Lạc Tu, bà lại không thể tức giận chỉ có thể nhịn.
Mấy người giúp việc bưng đồ đi tới, có bưng nước ấm, một ống nhổ nhỏ, khăn lông, dọn dẹp sạch sẽ thứ Mạnh Dương nôn ra.
Lạc Tu nhận lấy nước ấm người giúp việc bưng tới, để cậu súc miệng, lại xoa xoa lưng cậu.
Những người khác đều dừng lại động tác ăn cơm, nhìn một màn này. Mấy đứa cháu trai cháu gái của Lạc Tu nhìn một màn này đều kinh ngạc ngây ngẩn cả người, nghĩ bác cả bọn họ thường luôn uy nghiêm lại có một mặt ôn nhu như vậy.
Lạc Tu nói Mạnh Dương :"Em về phòng nghỉ ngơi đi."
Mạnh Dương gật đầu, cậu đúng là có chút khó chịu, lười muốn ở lại miễn cưỡng bản thân tiếp tục diễn gia đình hạnh phúc.
Lạc Tu đỡ cậu dậy, ôm cậu về phòng.
Sau khi trở lại phòng, Lạc Tu đỡ Mạnh Dương nằm xuống, lại ôm cậu vào lòng :"Anh kêu người đưa cháo lên."
"Ăn không vô." Mạnh Dương lắc đầu :"Chờ khi nào muốn ăn rồi hãy nói, em một mình nằm là được rồi, anh đi xuống ăn cơm đi, không thì nhất định bọn họ sẽ cho là em cố ý."
"Không đi, anh không ở bọn họ càng thêm tự do, có cái gì tính toán cũng có thể nói ra, không cần nhịn tới khổ cực như vậy." Lạc Tu hôn trán Mạnh Dương :"Mấy ngày nữa, thủ tục cắt đứt quan hệ cha con với Lạc Thịnh xong, chờ sau khi anh lấy được phán quyết, liền kêu một nhà ông Trình tới, sớm công bố Lạc Thịnh không phải con anh, sau đó đuổi tất cả những người khác ra khỏi Long Lĩnh Sơn, đến lúc đó liền thanh tịnh."
Mạnh Dương hỏi :"Không phải nói là phải đợi ép công ty Trình gia tới không còn đường lui mới công bố sao, cho ông Trình đả kích và kích thích gấp bội?"
Lạc Tu và mấy người bạn vô cùng thân đã bắt đầu sắt đặt đối phó Trình gia, dựa theo kế hoạch lúc đầu của Lạc Tu là hắn đợi Trình gia bị buộc tới tình cảnh không còn đường thối lui mới nói cho ông chuyện Lạc Thịnh chính là do con gái ông yêu đương vụng trộm sinh ra, ông Trình có bệnh tim liên tiếp chịu đả kích và kích thích như vậy