Sau khi Từ Mẫn Hoa về nhà chính, đương nhiên là phải mời các bạn đã lâu không gặp của bà, tới nhà tụ họp, bà nghĩ dứt khoát cứ làm náo nhiệt, làm một bữa tiệc, mời nhiều người tới hơn.
Đến chiều, người tới tham gia tiệc lục tục tới, Từ Mẫn Hoa dẫn Vu Quân Thần cùng đi chào hỏi với bạn bè của bà, trong lời nói đều đủ loại hài lòng với Vu Quân Thần.
Mạnh Dương nhìn ra là bà cố ý biểu hiện dáng vẻ coi trọng Vu Quân Thần, để cậu khó chịu, cậu cũng không thèm để ý, chuẩn bị ngồi một lúc rồi về nghỉ.
Sau khi chào hỏi bạn bè xong thì bà đi tới trước mặt Mạnh Dương ngồi xuống, dùng ánh mắt bất mãn nhìn cậu :"Con đừng chỉ ngồi không, cũng đi theo chào hỏi trò chuyện, nếu con đã kết hôn với Lạc Tu rồi thì như vậy càng nên biểu hiện ra giáo dưỡng và lễ nghi xứng với thân phận hiện tại của con."
Mạnh Dương nhìn bà :"Biểu hiện như vậy của con không phải là cái mẹ muốn xem sao?"
"Con nói gì vậy? Lẽ nào con cho rằng mẹ muốn thấy con làm Lạc gia mất mặt sao?" Từ Mẫn Hoa nhíu mày không vui nói, sau đó quay đầu kêu :"Lạc Thịnh, con lại đây."
Lạc Thịnh đang cùng người nói chuyện nghe Từ Mẫn Hoa kêu liền lập tức đi tới.
"Trước mẹ cũng đã nói, hy vọng mọi người có thể ít nhất là ở trước mặt người ngoài có thể ở chung hòa thuận." Từ Mẫn Hoa nói :"Lạc Thịnh, cháu dẫn cậu ấy đi chào hỏi với những khách nhân khác đi."
Mạnh Dương liếc nhìn Lạc Thịnh cười lạnh sau đó đứng dậy rời đi.
"Con đứng lại đó cho mẹ!" Từ Mẫn Hoa thấp giọng kêu lên.
Mạnh Dương không để ý tới bà, trực tiếp xoay người rời đi, tới nhà ấm trồng hoa nghỉ ngơi.
Từ Mẫn Hoa thấy Mạnh Dương dám không đếm xỉa tới lời của bà, trong lòng nổi con tức giận, bởi vì không muốn mất mặt trước mặt mọi người, cũng chỉ có thể đè xuống tức giận, nghĩ sau này lại tìm cơ hội giáo huấn lại cậu.
Lạc Thịnh nhìn bóng lưng rời đi của Mạnh Dương, nghĩ những lời mà Từ Mẫn Hoa nói với mình đêm qua, cúi đầu trầm tư.
Thời điểm Lạc Tu ở, thái độ của Từ Mẫn Hoa với Mạnh Dương coi như không tệ, thật giống như muốn cùng cậu ở chung hòa thuận. Nhưng Lạc Tu không ở, thái độ và vẻ mặt của bà liền thay đổi lớn, vô cùng chướng mắt Mạnh Dương. Mạnh Dương cũng không oán giận Lạc Tu cái gì, chỉ giả vờ như chưa có gì phát sinh, nghĩ nhẫn mấy ngày nữa là khỏe.
Hiện tại Mạnh Dương cơ hồ là đem nhà ấm trồng hoa thành phòng sách mà dùng, phần lớn thời gian đọc sách và học tập đều ở đây.
Mạnh Dương nằm trên ghế nhìn bút ký ghi chép của phân hội hương liệu, người giúp việc ở bên ngoài dùng mic nói cho cậu biết Lạc Thịnh và Vu Quân Thần có chuyện tìm cậu, Mạnh Dương hơi giật mình, sau đó nói :"Để cho họ tiến vào."
Nhà ấm vô cùng lớn, sau khi Lạc Thịnh đi vào thì không ngừng đánh giá nơi tràn đầy cảm giác thần bí và ảo diệu, ngay cả gã cũng không thể dời mắt huống chi Vu Quân Thần đi theo phía sau gã.
Vu Quân Thần không ngừng đánh giá, xem từng cái góc, trong lòng sinh ra tâm tình hâm mộ, từ trang viên An Erfei, rồi đến nhà ấm trồng hoa này, đều có thể nhìn thấy Lạc Tu có bao nhiêu cưng chiều Mạnh Dương. Tuy biết Lạc Thịnh là thật tâm thương gã, nhưng trong khoảng thời gian này, Lạc Thịnh không thể nào làm được những thứ này cho gã.
"Có chuyện gì sao?" Mạnh Dương không ngẩng đầu, tiếp tục xem bút ký trên tay.
"Các bạn tôi đã tới, bà nội kêu tôi và Quân Thần dẫn cậu đi trò chuyện với những người bạn kia, còn nói dù trong lòng cậu không vui cũng nên tiêu mấy phút biểu hiện chúng ta hòa thuận." Lạc Thịnh nói.
"Cậu đi nói với bà, chúng ta đã sớm biểu hiện hòa thuận trước mặt đám bạn cậu, nếu bà không tin, cậu có thể nói với bà chuyện xảy ra trước đó." Mạnh Dương ngẩng đầu nhìn gã.
".." Lạc Thịnh trầm mặc rồi nói :"Tôi hy vọng cậu biết, ý tứ của bà cũng không phải là ý của tôi, tôi thật không muốn trêu chọc cậu, cũng không có can đảm tới gây chuyện với cậu, chỉ muốn cố hết sức không xuất hiện trước mặt cậu, cùng cậu bảo trì khoảng cách thích đáng."
Lạc Thịnh chủ động tỏ ra yếu thế với Mạnh Dương là vì để ngừa kế hoạch của bà nội gã không thànhcoong, gã không bị dính tới.
"Tôi đã biết." Mạnh Dương bình tĩnh :"Nếu không có chuyện gì khác, hai người có thể đi, còn bà nội cậu, tôi nghĩ cậu có thể tìm được lý do tốt nói với bà."
Lạc Thịnh lại nhìn Mạnh Dương, sau đó rời đi.
Vu Quân Thần cũng nhìn cậu, lại nhanh chóng quan sát nhà ấm một lần mới rời đi.
Tiệc rượu vẫn tiếp tục tới tối, có bạn Từ Mẫn Hoa và bạn Lạc Thịnh, có bạn của đám em trai Lạc Tu, mọi người cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt, Mạnh Dương lười lộ mặt, đến tối trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.
Lạc Tu về nhà chính, sau khi tắm rửa xong thì quấn khăn tăm đi ra từ phòng tắm, lên giường nằm phía sau ôm lấy Mạnh Dương hỏi :"Bọn họ có quấy rầy em không? Nếu phiền đến em, anh sẽ kêu họ sớm cút đi."
"Chỗ tốt của nhà rộng chính là bọn họ có nháo thế nào cũng không ảnh hưởng tới em." Mạnh Dương lướt điện thoại:"Để họ cuồng hoan lần cuối được rồi, dù sao bọn họ cũng không vui vẻ được bao lâu, chút thời gian này em vẫn có thể nhịn."
Lạc Tu hôn mặt Mạnh Dương.
Điện thoại đột nhiên reo lên, một tay Mạnh Dương đè tay Lạc Tu, một tay cầm điện thoại nhấn nghe.
Mạnh Dương xoay người, nằm trong lòng Lạc Tu, bắt đầu nói chuyện với người bên kia điện thoại.
Trò chuyện xong, Mạnh Dương ngẩng đầu nhìn Lạc Tu nói :"Celsi nói muốn tới tìm em chơi, còn muốn dẫn theo mấy người bạn tới, em đồng ý, kêu cậu ấy lúc nào cũng có thể, cậu ấy nói hai ngày nữa sẽ đến, em phải suy nghĩ kỹ nên chiêu đãi cậu ấy thế nào mới hợp."
"Em muốn chiêu đãi thế nào?" Lạc Tu vuốt tóc cậu hỏi.
"Bọn họ đường xa mà tới, đặc biết tới tìm em chơi, đương nhiên không thể để họ cảm thấy quá nhàm chán, nên tìm chuyện gì đó vui vẻ. Nhưng hiện tại