Sau khi Mạnh Dương thấy Triệu Dịch, liền dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Ngô Phong.
Ngô Phong giải thích :"Cậu ta là đệ tử thầy mới thu, tên Triệu Dịch, là hạng nhất năm nhất, có thể tham gia huấn luyện dã ngoại, thầy kêu cậu ấy sớm đi theo bọn anh."
Mạnh Dương nhớ kiếp trước Triệu Dịch chính là đệ tử của Hứa Vọng Nhai, là sư đệ Vu Quân Thần, sao hiện tại lại trở thành sư đệ cậu? Thật là gã có bản lĩnh, hai vị đại sư đều dành chọn?
Sau khi có thành tích cuối kỳ, Triệu Dịch là hạnh nhất năm nhất, đúng là Hứa Vọng Nhau muốn thu cậu làm đệ tử của ông, thành tích Vu Quân Thần trượt xuống quá nghiêm trọng, ngay cả tư cách dự thi cũng không bắt được, Hứa Vọng Nhai cần gấp một học sinh có thể chỗng đỡ tình cảnh.
Bây giờ dù ở trường hay phân hội hương liệu rõ ràng là Lâm Tùng Thai chiếm ưu thế, Triệu Dịch đương nhiên càng muốn trở thành đệ tử Lâm Tùng Thai, nhưng Lâm Tùng Thai cũng không có ý định nhận gã làm đệ tử, gã chỉ có thể nhờ cha gã tìm quan hệ, vất vả lắm mới được Lâm Tùng Thai nhận.
Bạn học bên cạnh Triệu Tịnh dùng cùi chỏ đụng hắn một cái, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu hắn nhìn về phía Triệu Dịch.
Triệu Tình thấy Triệu Dịch, trong mắt lóe lên ánh sáng khinh thường, sau đó cầm thẻ mở cửa phòng đi với những bạn học khác ra khỏi sảnh.
Mạnh Dương mặc kệ Triệu Dịch, nói với Ngô Phong và những người khác :"Ở trên máy bay còn chưa ăn đúng không? Cơm nước đều đã chuẩn bị xong, mọi người trước ăn cơm, cơm nước xong thì trở về nghỉ ngơi cho tốt, đi thôi."
Ngô Phong và những người khác đặt hành lý xuống, đi theo cậu ra ngoài, vào ở đương nhiên sẽ có nhân viên giúp họ xử lý.
Bên trong khu nghỉ dưỡng, ngoại trừ xe Lạc Tu, dù là xe ai cũng không thể lái vào, nhưng khu nghỉ dưỡng quá lớn nên vẫn có xe nhỏ đi.
"Phong cảnh nơi này thật sự quá đẹp, hiếm được tới một chuyến, lần này anh lại không cần tham gia huấn luyện, anh nhất định sẽ hưởng thụ mỹ cảnh mỹ thực cho tốt mới được." Ngô Phong nói.
"Tiếc là Tần sư huynh không thể đi chung, nếu không thì không phải hai người có thể thừa dịp cơ hội lần này hẹn hò sao." Mạnh Dương cười nói, Tần Hồng chuyển tới thương học viện, thời điểm nghỉ hè cũng vô cùng bận, không thể đi theo.
"Không vội, sau này có rất nhiều cơ hội." Tuy Ngô Phong cũng cảm thấy đáng tiếc nhưng nghĩ còn sau này, trong lòng cũng không còn khó chịu.
Mạnh Dương gật đầu, biểu thị cậu tán thành.
Chỗ họ ăn gọi là Quan Sơn Các, có thể thấy ngọn núi phía xa xa, còn có thể thấy bầu trời và những đám mây, dù có hiệu ứng đặc biệt của phim có tốt tới đâu, cũng không bằng cảm giác khi thân ở trong đó, làm lòng người rộng mở, trầm mê trong đó.
Chờ thức ăn được mang lên, Mạnh Dương vừa nói chuyện với Ngô Phong và những người khác, vừa nhìn phong cảnh bên ngoài.
Mạnh Dương muốn đi WC, đứng dậy đi ra ngoài, Triệu Dịch thấy vậy cũng lập tức đi theo.
"Mạnh sư huynh, em có thể nói với anh mấy câu không?" Triệu Dịch đi theo sau lưng Mạnh Dương hỏi.
"Tôi với cậu có gì để nói?" Mạnh Dương cũng không dừng bước, cũng không quay đầu, cậu lạnh lùng nói :"Sao tôi phải nghe cậu nói mấy câu?"
"Lần trước là em quá khích, em muốn nói xin lỗi anh, em biết anh khinh thường em, nhưng sinh ra không phải là em có thể tự mình chọn, nếu em có thể chọn, em cũng không hy vọng mình sinh ra với thân phận con riêng, nhưng em không còn lựa chọn nào khác. Anh vì vậy khinh thường em, em cũng không có lời nào để nói, nhưng em sẽ dùng cố gắng và thực lực của bản thân tới bảo vệ tôn nghiêm của mình." Triệu Dịch nói.
"Không lời nào để nói?" Mạnh Dương đi tới bên ngoài WC thì dừng bước xoay người trào phúng nhìn gã :"Không phải cậu nói rất nhiều sao? Cậu có phải con riêng hay không có liên quan tới nửa xu nào của tôi sao? Sao tôi cần vì vậy mà khinh thường cậu? Tôi nói thật đi, cậu căn bản không vào được trong mắt tôi, chớ nói chi là coi thường. Và tốt nhất là ở trước mắt tôi cậu nên thu đống tâm tư đó lại, không thì tôi sẽ cho cậu biết, cái gì gọi là hối hận cũng không kịp. Còn có, nếu cậu cảm thấy thân phận con riêng của cậu làm cậu tư tin, là vết đen trong cuộc đời cậu, vậy thì cậu nên đi chỉ trích cha mẹ cậu, đừng lúc nào cũng nói trước mặt tôi, lẽ nào cậu cho rằng tôi có cảm giác gì với thân phận cậu sao? Cậu cũng không phải tôi sinh, vậy cũng nói trước mặt tôi, rốt cuộc là cậu bị bệnh gì vậy?"
Cho tới nay, Mạnh Dương không phải là một người tốt tính, đời trước tính cách cậu càng thêm táo bạo, chỉ là đời trước thừa nhận quá nhiều gian khổ nên làm tính tình cậu trầm ổn hơn nhiều, nhưng cũng không đại biểu tính tình cậu sẽ tốt hơn. Mạnh Dương không biết, nếu Triệu Dịch sống lại, liệu cậu ta có hối hận những chuyện đã làm đời trườc không, nhưng đời này, nếu như cậu ta muốn dùng những thủ đoạn đó trên người cậu, vậy gã đã định trước sẽ tiếp tục nhận lấy kết quả đời trước.
Triệu Dịch bị ánh mắt và khí thế của Mạnh Dương dọa khiếp sợ,sau khi sửng sốt, liền có loại cảm giác hoảng sợ, gã không biết vì sao bản thân lại hoảng sợ, gã chỉ muốn lấy lòng Mạnh Dương, làm tốt quan hệ với cậu, dù có những ý nghĩ khác nhưng gã vẫn chưa làm gì mà, sao gã lại hoảng sợ.
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, Triệu Tịnh từ bên trong đi ra, Triệu Dịch thấy Triệu Tịnh liền sửng sốt tiếp, sau đó gần như vô thức trừng hắn.
Mạnh Dương quay đầu nhìn Triệu Tịnh, sau đó xoay người đi vào WC.
Triệu Tịnh dùng ánh mắt trào phúng nhìn gã, sau đó xoay người rời đi.
Triệu Dịch không chịu được chính là ánh mắt này của Triệu Tịnh, nghĩ thầm, Triệu Tịnh mày có cái gì hay, mày cũng chỉ là may mắn hơn tao chút, vừa sinh ra chính là con hợp pháp, ông ngoại có tiền thôi, mẹ mày cũng đã ly hôn rời khỏi nhà, mày còn có gì có thể đắc ý, nếu so chúng ta liền so năng lực cá nhân.
Triệu Dịch muốn đi theo vào WC nhưng bị vệ sĩ cản, WC rất rộng lớn, có mười mấy phòng nhưng thời điểm Mạnh Dương đi ra thủ thể với vệ sĩ, không cho Triệu Dịch tiến vào, vệ sĩ sẽ không cho