Đoàn người Mạnh Dương đi tới quán phố bên cạnh, sau đó tiến vào quán ăn dân dã Long Phong, bởi vì phải chờ thức ăn mang lên nên Mạnh Dương kêu ai muốn đi dạo thì đi dạo, muốn nghỉ ngơi thì vào chờ với cậu.
Bọn họ không muốn phòng riêng, họ ngồi xuống hai bàn tròn lớn ở sảnh lầu một.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới cho họ gọi món, Mạnh Dương không xem thực đơn mà nói :"Kêu quản lý các anh tới gọi món giúp tôi."
Dù nhân viên phục vụ chưa từng thấy qua cảnh đời nhưng từ khí thế và vệ sĩ của Mạnh Dương cũng biết cậu không phải người thường, cho nên không nói thêm gì, lập tức xoay người mời quản lý bọn họ tới.
Ô Nạp Đằng đang xác nhận hàng tồn kho sau bếp, nhân viên phục vụ bước nhanh tới, nói bên ngoài có người kêu y tới gọi món, y gật đầu, cầm bản ghi chép tồn kho liền đi ra ngoài.
Mạnh Dương đang xem thực đơn, dư quang thấy Ô Nạp Đằng đi ra, ngẩng đầu nói :"Anh là quản lý chỗ này?"
Ô Nạp Đằng thấy mặt Mạnh Dương lập tức cứng ngắc toàn thân ngây ngẩn cả người, khiếp sợ như gặp quỷ. Một người đàn ông cao lớn cường trán lại có vẻ biểu cảm như thế nhìn có phần buồn cười.
Ngay từ đầu Mạnh Dương còn có phần nghi hoặc vì sao y lại dùng vẻ mặt như thế nhìn mình, đời này, trước đó bọn họ chưa từng gặp qua, dù y biết mình là ai cũng không tới nỗi khiếp sợ như vậy chứ, chẳng lẽ...
"Anh là quản lý chỗ này?" Mạnh Dương lại hỏi.
Ô Nạp Đằng vẫn chưa phục hồi tinh thần, chỉ dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cậu, nhân viên phục vụ bên cạnh nghi ngờ đẩy y một cái :"Quản lý? Quản lý?"
Ô Nạp Đằng như bị đánh thức từ trong mơ, y quay đầu nhìn nhân viên phục vụ đẩy mình, sau đó lại quay đầu nhìn Mạnh Dương.
"Món ăn chiêu bài (ngon nhất, tốt nhất) của quán các anh là gì?" Mạnh Dương hỏi y :"Hôm nay có món ăn dân dã gì mới không?"
"Vâng, hôm nay... hôm nay có..." Đầu Ô Nạp Đằng trống rỗng, căn bản không biết bản thân muốn nói gì.
Nhân viên phục vụ không biết quản lý mình hôm nay rốt cuộc là sao, giống như bị trúng tà vậy, chỉ có thể nhanh chóng trả lời thay y.
Mạnh Dương nhìn ánh mắt của Ô Nạp Đằng, muốn xác nhận suy nghĩ trong lòng từ ánh mắt y, ánh mắt hai người đối diện, thời gian như dừng lại, Ô Nạp Đằng không hiểu sao lại sợ hãi vì ánh mắt của Mạnh Dương.
Trong lòng đám Ngô Phong đều nghi hoặc, nếu không phải biết rõ Mạnh Dương yêu Lạc Tu như thế nào, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi cậu và quản lý này có quan hệ mập mờ, dù sao người quản lý này cũng rất đẹp trai, ngũ quan sâu sắc, dáng người cũng không tệ, cường tráng cao lớn, bắp thịt rắn chắn cân xứng.
Triệu Dịch nhìn Ô Nạp Đằng lại nhìn Mạnh Dương, nghiêm túc tự hỏi. Từ biểu hiện kỳ quái của Mạnh Dương lúc còn ở quán trà cùng ánh mắt đối diện với người này, Triệu Dịch cảm thấy nhất định quan hệ giữa hai người không bình thường. Nhưng Mạnh Dương đã gả cho Lạc Tu, chẳng lẽ người trước mắt này là tình cũ của cậu, sau đó hai người này vẫn chưa dứt tình? Nếu quả thật là như vậy thì quá tốt, đây chính là cái chuôi lớn (chuôi thóp : ví với lời nói hành động để người ta nắm và bắt chẹt ), trong lòng Triệu Dịch thêm hưng phấn.
"Làm những món cậu nói mỗi món hai phần." Mạnh Dương nói với nhân viên phục vụ.
"Vâng." Nhân viên phục vụ lập tức đến phòng bếp.
Ô Nạp Đằng lại nhìn mắt Mạnh Dương, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi.
"Em quen quản lý đó?" Ngô Phong hỏi.
"Không quen." Mạnh Dương lắc đầu.
Triệu Dịch khinh miệt cười trong lòng, nghĩ mày giả vờ cái gì, bọn tao cũng không phải bị mù, dáng vẻ vừa nãy của bọn mày còn kém viết hai chữ thông dâm, lại còn nói không quen, ai tin? Nói dối cũng nói không được, chắc chắn Lạc Tu sẽ sớm phát hiện chuyện này.
Hiện tại là mùa một số lượng lớn nấm hoang trưởng thành, Mạnh Dương căn bản không nghe rõ nhân viên phục vụ giới thiệu món gì, nhưng không ngoài dự đoán của cậu, các món nấm khác nhau lần lượt được bưng lên.
Có một đĩa nấm hoang giống như là ăn lẩu nhúng vào canh xương ăn, còn có gà hấp nấm, Matsutake nướng than, trứng bác với nấm, thịt kho nấm, gan xào nấm porcini, súp gà matsutake, canh sườn heo hầm nấm linh chi đông trùng hạ thảo, ga rừng thỏ rừng thịt heo rừng v.v, tài nấu nướng đầu bếp nơi này rất tốt, mọi người vui vẻ ăn. Chỉ có thịt rắn và nhộng ong không ai ăn, đại khái là ảnh hưởng tâm lý, mọi người chỉ dám nhìn không dám động đũa.
- Nấm Matsutake hay nấm Tùng Nhung là một loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi trên thế giới, thường phân bố tại những cánh rừng cây Tùng quanh năm có mây mù, tuyết, độ ẩm cao; những ngọn núi cách mặt nước biển 2500 m trở lên tại Nhật Bản, Triều Tiên, Hàn Quốc, Trung Quốc, Nga, Việt Nam
-Trứng bác hay còn gọi là trứng vụn, trứng chưng, trứng khuấy, tiếng Anh : Scrambled eggs.
Mạnh Dương không có khẩu vị ăn uống, chỉ uống chút canh, dù sao những thứ này đều có thể ăn ở khu nghỉ dưỡng ở núi Lân Tây, ăn ở đây cũng chỉ là cảm thụ bầu không khí và tài nấu nướng khác biệt ở đây mà thôi.
Sau khi cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút, Mạnh Dương và những người khác rời đi.
Ô Nạp Đằng trong phòng làm việc lầu hai, mở cửa sổ ra một chút, nhìn hình bóng dần đi xa của Mạnh Dương. Hỗn loạn trong lòng sớm bình tĩnh trở lại, trong lòng vô cùng hối hận vì bản thân thất lễ, dáng vẻ lúc nãy của y, ai cũng có thể nhìn ra y bất thường.
Ô Nạp Đằng nghĩ tuy số phận đời này của Mạnh Dương đã hoàn toàn khác nhưng cảm giác phức tạp nặng nề ở đời trước lại xuất hiện, bởi vì khi y còn chưa chuẩn bị tâm tư đầy đủ chợt thấy cậu, lại nhớ lại kí ức kiếp trước cho nên mới không thể phản ứng.
Ô Nạp Đằng nghĩ nguyên nhân số phận Mạnh Dương hoàn toàn khác trước rất có thể là vì cậu cũng sống lại, đối với y mà nói đây chính là giải thích hợp lý duy nhất.
Ô Nạp Đằng rơi vào trầm tư, y không biết có phải Mạnh Dương cố ý xuất hiện trước mặt y không, cũng không biết bản thân đến tột cùng nên làm gì kế tiếp.